Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 325: Anh là người mạnh nhất vũ trụ.

Hai người trò chuyện một lúc rồi vào thẳng chủ đề.

Vân Phi Phàm cho biết: “Chị Phương Dung, em học chuyên ngành quản lý tại Yale và làm thực tập sinh tại hai công ty của Anh. Đây là công việc đầu tiên của em sau khi trở về nước.”

Sau đó anh ta đưa hồ sơ xin việc của mình: “Em muốn học hỏi thêm từ chị Phương Dung.”

Sau khi đọc sơ yếu lý lịch của Vân Phi Phàm thì Tô Phương Dung không khỏi ngưỡng mộ: “Vân Phi Phàm, nếu cậu có thể đến giúp chị thì đúng là quá tốt rồi!”

Vân Phi Phàm ngượng ngùng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Tần và chị Phương Dung đã cho em cơ hội này.”

“Em thực sự đã quá khiêm tốn rồi. Dựa vào trình độ của em thì chị tin rằng sẽ có nhiều công ty lớn đổ xô đến cướp em đi. Em có thể đến đây giúp chị thì chị mới là người nên nói lời cảm ơn.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc, Tô Phương Dung gọi điện cho Molly để đưa anh ta giới thiệu Vân Phi Phàm với đồng nghiệp bên ngoài.

Sau đó thì cô gọi cho Tần Lệ Phong.

“Vân Phi Phàm là do anh cố ý an bài sao?”

Người ở đầu dây bên kia cười khúc khích: “Em thấy anh ấy thế nào? Khá hài lòng đúng không.”

“Quá hài lòng đi!”

“Vậy thì tốt.”

“Chuyện của Vân Mộc Đóa là do anh làm đúng không?”

“Anh không thích mang ơn người khác nên muốn tìm cơ hội trở ơn cô ấy, nhưng lại phát hiện ra chuyện của chồng cô ấy… anh không thích loại đàn ông đầu trộm đuôi cướp lại còn cắn ngược lại phụ nữ như thế này đâu. Vì vậy, anh đã tự ý làm chủ, quyết định vì cô ấy mà quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này.”

Tô Phương Dung yên lặng nghe, trong lòng không khỏi cảm khái: “Em nên thay mặt Vân Mộc Đóa cám ơn anh, anh đã cứu vớt nửa đời sau của cô ấy.”

Nếu không phải vậy thì đi theo một người đàn ông như vậy thà chết còn hơn.

Anh cười thành tiếng, thản nhiên nói: “Em muốn cảm ơn anh làm sao? Chỉ nói thôi cũng chưa đủ, còn phải xem hành động thực tế như thế nào nữa.”

Thái độ mập mờ bên kia khiến Tô Phương Dung cụp mắt, trong mắt khẽ nở một nụ cười: “Vậy thì tối nay… chúng ta cứ nói sau đi.”

Cô cũng trực tiếp đáp lại, điều này khiến Tần Lệ Phong vô cùng ngạc nhiên: “Được đó, có tiến bộ, chồng của em thật vui vẻ.”

“Đừng nhiều lời, anh Tần, làm việc chăm chỉ đi!”

“Anh không cần quan tâm, buổi tối anh muốn đòi lại em chuyện ân tình này, em tự xem mà làm nhé.”

Sau khi nói xong thì anh cúp điện thoại.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy hai má có chút nóng, ở cùng anh đúng là mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy mặt đỏ tim đập mà!

“Cốc cốc…” Có ai đó gõ cửa.

Vừa ngẩng đầu thì cô đã bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Molly: “Chị vừa gọi ai vậy? Cười đến mức mức mặt mày đầy xuân sắc thế!”

“Không có ai, đúng rồi, Vân Phi Phàm đâu?”

“Ồ, cậu ấy muốn tìm hiểu một số thông tin của công ty cho nên đang chăm chú xem kỹ bên kia.”

Molly bước vào nói: “Chị Phương Dung, chị tìm thấy anh chàng đẹp trai này ở đâu vậy?”

“Anh Tần giới thiệu cho chị đó.”

Molly nói đùa: “Ôi, tổng giám đốc Tần không khỏi quá tự tin nhỉ, vậy mà anh ấy dám đưa cả anh chàng đẹp đến bên cạnh chị!”

Tô Phương Dung không có chút nào coi trọng: “Vân Phi Phàm vẫn là một đứa trẻ.”

Molly bất lực đảo mắt: “Đó chỉ là cái chị nghĩ thôi.”

Đúng lúc này thì Vân Phi Phàm bước vào: “Chị Phương Dung, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, chị của em cũng đến.”

“Vậy thì thật sự quá tốt rồi!” Tô Phương Dung rất vui vẻ, dù sao cũng đã hơn hai năm không gặp nhau.

Buổi trưa, Tô Phương Dung và Vân Phi Phàm đến nhà hàng, giương mắt thì đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đối diện, cử chỉ duyên dáng. Ở phía bên trái của cô ấy là một cô gái nhỏ, trông rất giống cô ấy, giống như một con búp bê.

“Tô Phương Dung!” Vừa nhìn thấy cô thì người phụ nữ liền đứng dậy, cao hứng đi vài bước rồi ôm chặt lấy cô.

“Mộc Đóa…” Tô Phương Dung không giấu được vẻ phấn khích.

Vân Phi Phàm cười nói: “Hai người ngồi xuống nói chuyện rồi.”

“Chị đã lâu không gặp Tô Phương Dung cho nên quá vui vẻ!” Vân Mộc Đóa hờn dỗi một tiếng, kéo Tô Phương Dung ngồi ở đối diện của mình.

Tô Phương Dung nhìn cô ấy thật cẩn thận, chân thành nói: “Vân Mộc Đóa, cậu thật sự càng ngày càng đẹp! Mình sắp không nhận ra cậu nữa rồi.”

“Ôi, cái miệng nhỏ nhắn này cũng trở nên ngọt ngào!” Nụ cười trên mặt Vân Mộc Đóa dần dần giảm bớt, cô ấy thở dài nói: “Xinh đẹp thì có ích gì? Không giữ được trái tim đàn ông thì cũng vậy thôi.”

Không khí thay đổi đột ngột, Vân Phi Phàm ra hiệu cho chị gái đừng nói lời mất hứng nữa, Vân Mộc Đóa liên tục nói “mình xin lỗi“ rồi cười: “Gặp lại bạn cũ cho nên nhất thời không kiềm chế được, Phương Dung đừng để ý đến mình nhé.”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Làm sao có thể chứ.”

Lại thở dài một tiếng, cô ấy nói: “Lần này ít nhiều gì thì cũng phải cảm ơn tổng giám đốc Tần, nếu không có anh ấy thì mình cũng không có can đảm lựa chọn ra đi cùng đứa nhỏ!” Nhìn Tô Phương Dung một lần nữa, cô ấy có chút hâm mộ nói: “Tô Phương Dung, thật sự là mình vui mừng thay cậu vì có thể gả cho một người đàn ông tốt như vậy.”

Vân Phi Phàm cũng gật đầu: “Đúng, đúng, tổng giám đốc Tần thật sự rất lợi hại! Tin tức tài chính kinh tế trong nước cũng sẽ có tin tức của anh ấy, em cảm thấy anh ấy giống như là một cao thủ chỉ cần giậm chân là có thể làm đất núi rung chuyển.”

Tô Phương Dung cười nói: “Không khoa trương như lời nói của hai người đâu, anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Nhưng mà trong mắt cô thì dù anh là bình thường hay phi thường thì anh đều là duy nhất, không thể thiếu.

“Đã nhiều năm không gặp, Phương Dung cậu thay đổi rất nhiều! Mình nghe em trai nói rằng cậu là bà chủ của một công ty lớn!”

Vẻ mặt Vân Mộc Đóa đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Tô Phương Dung từ trên xuống dưới, điều này khiến Tô Phương Dung có chút xấu hổ.

“Mình chỉ đang giúp đỡ người khác mà thôi, công ty này không phải của mình.”

“Vậy thì cũng quá ghê gớm rồi! Nó khác xa so với Tô Phương Dung mà mình biết trước đây!”

Tô Phương Dung bật cười: “Được rồi, đừng nói mình nữa. Cậu còn chưa nói cho mình biết tiểu mỹ nhân này là ai?”

Lúc này thì Vân Mộc Đóa mới nhớ đến con gái, nhanh chóng nói: “Con gái của mình, An Ngọc Kỳ.” Cô cúi đầu nói với cô gái nhỏ: “Ngọc Kỳ, chào dì đi con.”

An Ngọc Kỳ chỉ chơi với con búp bê trong tay như thể cô bé không nghe thấy lời nói của cô ấy.

Vân Mộc Đóa nhíu mày: “Ngọc Kỳ, mẹ đang nói chuyện với con đó, con không nghe thấy sao?”

Vẫn không có phản hồi.

Vân Mộc Đóa có chút khó chịu mà nắm lấy thứ trong tay, Ngọc Kỳ òa một tiếng khóc lên, thu hút rất nhiều sự chú ý của người trong nhà hàng.

“Đã bao nhiêu lần mẹ dặn con phải lễ phép khi nói chuyện với người lớn rồi! Còn con thì sao? Con làm như thế nào? Con cố tình làm mẹ giận à?”

An Ngọc Kỳ khóc rất nhiều, Tô Phương Dung muốn đi qua ôm cô bé nhưng lại không ngờ mình lại bị cô bé đẩy mạnh!

“Chị Phương Dung!” Vân Phi Phàm vội vàng đỡ cô, quay mặt lại trừng cháu gái: “An Ngọc Kỳ, rốt cuộc là cháu làm sao vậy? Ở nhà thì không sao, đi ra ngoài rồi mà không nghe lời sao?”

Không chỉ có mẹ cô bé, mà còn có cả chú của cô bé cũng đến định tội cô bé, điều này làm An Ngọc Kỳ càng khóc to hơn.

Tô Phương Dung vừa sửng sốt lại vừa lúng túng, mặc dù đứa trẻ phải được dạy dỗ nhưng dù sao thì nó cũng liên quan đến bản thân.

Cô tiến lên dỗ An Ngọc Kỳ vẫn còn đang khóc: “Ngọc Kỳ này, cháu đừng khóc nữa có được không? Cháu muốn ăn gì thì dì mời con được không?”

Ngọc Kỳ bình tĩnh lại, lớn tiếng nói: “Cháu muốn ăn kem, cháu muốn ăn một phần lớn!”

“Được rồi, ăn kem, một phần lớn luôn!” Tô Phương Dung sảng khoái đồng ý, lập tức kêu một phần kem lớn, sau đó An Ngọc Kỳ mới cười.

Nhìn đứa trẻ như vậy thì Vân Mộc Đóa không ngừng lắc đầu: “Bị mình chiều đến hư rồi!”

Vân Phi Phàm cũng trợn tròn mắt: “Chị, chị cũng biết sao? Chúng ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà đứa nhỏ này không thể cứ chiều chuộng được. Bây giờ chị nhìn đi, vô pháp vô thiên rồi!”

Biết rằng hai họ đang nói về mình, An Ngọc Kỳ làm mặt quỷ một cái rồi tiếp tục ăn.

Tô Phương Dung cười: “Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, có lúc sẽ không tránh khỏi tùy hứng.”

Vân Mộc Đóa hỏi: “Còn Gia Bảo thì sao?”

Tô Phương Dung cũng không tiện khen con của mình, chỉ nói: “Gia Bảo cũng là một đứa trẻ bình thường.:

Hàm ý là Gia Bảo cũng sẽ mắc sai lầm, giống như An Ngọc Kỳ.

Vân Mộc Đóa nở nụ cười: “Ồ, mấy tổ tông này thật sự là làm cho chúng ta đau đầu muốn chết.”

Nói xong chuyện về mấy đứa nhỏ thì Vân Mộc Đóa vội vàng hỏi: “Phương Dung, cậu và anh Tần thật sự đã kết hôn?”

“Đúng vậy.”

“Phương Dung, cậu thật sự rất may mắn khi tìm được một người đàn ông tốt như anh Tần! Chao ôi, không giống mình…”

Cô ấy lại muốn nói gì thì Vân Phi Phàm đã ngăn lại: “Chị ơi, chuyện này đã là quá khứ rồi, sao chị còn nhắc đến nữa? Chị đã bỏ tên khốn đó rồi, từ nay về sau phải hướng về phía trước, chị đừng quên, chị vẫn còn có Ngọc Kỳ đó! Con bé là trách nhiệm của chị.”

Tô Phương Dung nhướng mày, không khỏi cảm thán nhìn Vân Phi Phàm: “Không thể ngờ được, cậu đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.”

Vân Phi Phàm ngượng ngùng cười: “Chị Phương Dung, đừng cười em mà.”

Vân Mộc Đóa nói: “Em trai mình bây giờ thật giống quản gia, đi đâu cũng quản mình, mình còn phải nhìn sắc mặt thằng bé mà.”

Vân Phi Phàm đàng hoàng trịnh trọng nói: “Làm sao có thể mặc kệ chị được chứ! Chị cũng không biết nhìn người, lại càng không biết nhìn đàn ông, nếu lại bị lừa dối thì phải làm sao? Chị đóm chị nên học hỏi chị Phương Dung cho thật tốt, chị nhìn anh Tần tốt biết bao?”

Nghe họ mới nói mấy câu đã chuyển lên người Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung có chút bất đắc dĩ: “Này, này, tại sao hai người luôn khen ngợi anh ấy vậy? Cái gì cũng phải khen anh ấy mới được à!”

Hai người bật cười, Vân Mộc Đóa nói: “Nhiều năm không gặp thì cậu cũng đã trở nên mạnh mẽ rồi đó, nghe Phi Phàm nói, hiện tại cậu phải quản lý một công ty lớn, không nhỏ hơn công ty của anh Tần đâu! Phương Dung, cậu quá tuyệt vời!”

Khi có người thực sự khen ngợi mình thì Tô Phương Dung vẫn còn ngại ngùng: “Thành thật mà nói thì nếu không có sự giúp đỡ của anh Phong thì mình cũng không biết liệu mình có thể làm được không.”

Vân Phi Phàm lập tức nói: “Nhìn xem! Em đã nói anh Tần là bất khả chiến bại!“

Vân Mộc Đóa nói đùa: “Thằng bé bây giờ là một fan hâm mộ trung thành của anh Tần rồi, ngày nào cũng nói về anh Tần!”

Tô Phương Dung nháy mắt cười nói: “Nếu đã như vậy thì sao cậu nên đi giúp anh ấy mới đúng!”

“Ôi, chị cho rằng em không muốn sao. Trước đây thì em muốn đi theo anh ấy trước, nhưng mà anh ấy nói, bên chị thiếu người hơn, hơn nữa lại thiếu tâm phúc cho nên em mới đến đây!”

Vân Mộc Đóa nghe xong thì cảm khái nói: “Ngay cả loại chuyện này cũng có thể nghĩ cho cậu, Phương Dung, kiếp trước hẳn là cậu đã tích đức rất nhiều, nên kiếp này mới có một người đàn ông tốt như vậy ở bên người.”

Tô Phương Dung gật đầu: “Hai người đều đã nói như vậy, nếu mình còn không thừa nhận thì cũng quá làm kiêu rồi.”

Vân Phi Phàm cười lớn: “Tuy rằng em rất hâm mộ anh Tần, nhưng chị Phương Dung bây giờ cũng là thần tượng của em!”

Lúc này thì di động của Tô Phương Dung vang lên, là Tần Lệ Phong.

Cô cười nói: “Bọn em đang nói về anh, sau đó anh thật sự gọi cho em rồi!”

Giọng bên kia có chút mệt mỏi: “Em đang nói gì về anh?”

“Nói rằng anh là người mạnh nhất trong vũ trụ.”

“Ha ha… đây là sự thật.”

Bên cạnh nghe thấy là Tần Lệ Phong gọi điện thoại, Vân Phi Phàm vội vàng nói: “Mời anh Tần qua đây đi.”

Vân Mộc Đóa cũng nói: “Đúng vậy, anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều, mình còn chưa cảm ơn anh ấy nữa.”

Advertisement
';
Advertisement