Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 402: Chẳng lẽ thích anh ta rồi?.

Giọng nói của Cao Mạn Ngọc có hơi mệt mỏi, cô ấy im lặng một lát rồi mới nói: “Tối nay gặp nhau đi, bố nói mời cậu trở về ăn cơm, ông ấy đã nhớ từ lâu rồi. Cho nên… cậu muốn về không?”
Lạc Cẩn Thi có chút sửng sốt, trước kia cô ấy chưa từng hỏi như thế, là bởi vì Lộ Hải Văn sao?”
“Mạn Ngọc, cậu hy vọng tôi về không?” Mấy ngày nay không gặp, Lạc Cẩn Thi cảm thấy như cuộc sống của mình thiếu đi cái gì đó. Đồng thời cô cũng lo lắng lỡ đâu lại bị người khác bắt nạt thì phải làm gì?
Cao Mạn Ngọc im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu về đi, tớ mang quà cho cậu.”
Biểu cảm lo lắng của Lạc Cẩn Thi thay đổi thành nụ cười: “Được, tớ sẽ mang theo bánh gato nhung đỏ mà cậu thích ăn nhất. Tớ làm việc đã.” Cô cúp điện thoại, cảm thấy cuối cùng cũng có chuyện có thể làm cho mình yên lòng.
Thật ra mấy ngày nay Lạc Cẩn Thi vẫn luôn thấp thỏm lo lắng cho sự an toàn của Cao Mạn Ngọc.
Lỡ đâu Lộ Hải Văn lại bắt nạt cô ấy thì mình cũng không làm được gì.
Lạc Cẩn Thi nhìn mặt bàn đã được dọn dẹp xong thì đưa mắt nhìn chậu cây xương rồng phía trên. Đó là do Cư Hàn Lâm tặng cho cô. Không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm áp trong lòng, chẳng lẽ mình cũng thích anh ta ư?
Lạc Cẩn Thi gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, cô nắm chặt nắm đấm, hít một hơi sâu rồi mới dám đẩy cửa đi vào.
Cư Hàn Lâm ở trong đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, thỉnh thoảng bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Ngồi xuống trước đi, chờ tôi hai phút.” Anh nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Lạc Cẩn Thi mà cười.
Cô đột nhiên cảm thấy trái tim của mình run lên, có chút bối rối không biết nên làm gì.
Lạc Cẩn Thi cúi đầu rồi ngồi xuống, hai tay xoắn xuýt không biết nên để chỗ nào.
Một lát sau, Cư Hàn Lâm khép tài liệu lại rồi đứng lên duỗi lưng một cái, anh lấy một ly nước ấm cho cô: “Miệng vết thương của cô còn chưa khỏi, cũng đừng uống cà phê nữa, uống nước đi.”
Anh nói rồi đưa ly nước cho Lạc Cẩn Thi với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lạc Cẩn Thi nhìn anh một cái, nói cảm ơn rồi hỏi: “Tổng giám đốc Cư… tìm tôi có chuyện gì không?”
Cư Hàn Lâm nghe vậy thì hơi nhíu mày, anh thở dài rồi ngồi xuống: “Cô có thể nào đừng dùng những xưng hô xa lạ như tổng giám đốc hay ngài những lúc chỉ có hai người chúng ta không? Tôi nghe cảm thấy không thoải mái. Mặc dù bây giờ chúng ta không còn ở bên nhau nhưng cũng tính là bạn chứ.”
Cũng chỉ khi ở trước mặt Lạc Cẩn Thi thì Cư Hàn Lâm mới lắm lời như thế này.
Lạc Cẩn Thi nắm chặt ly nước trong tay, cô cố gắng để cho biểu cảm của mình trở nên tự nhiên rồi cười mỉm: “Như thế có chút không lễ phép, tôi gọi anh là tổng giám đốc Cư vẫn tốt hơn.”
Cư Hàn Lâm nhìn cô một lát rồi bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Được rồi, cứ thế đi. Chỉ cần rời khỏi công ty, không nói chuyện công việc thì cô gọi tôi là Cư Hàn Lâm nhé?”
Lạc Cẩn Thi hơi rụt tay lại rồi gật đầu.
Cư Hàn Lâm nhìn thấy cô như đang sợ hãi thì có chút bất đắc dĩ, có lẽ là hành vi quá đáng của mình đã khiến cô sợ hãi: “Vừa rồi tôi cũng không cố ý, vết thương của cô có ổn không?”
Mặc dù Lạc Cẩn Thi đã xuất viện nhưng sau này Cư Hàn Lâm đi hỏi bác sĩ thì vết thương trên cánh tay của cô phải chăm sóc cho tốt, nếu như lại bị nứt thêm một lần nữa thì không tốt lắm.
Lạc Cẩn Thi lắc đầu rồi cười: “Anh tìm tôi là có chuyện gì muốn nhắn nhủ à?”
Cư Hàn Lâm ngồi trước mặt người đẹp nên đương nhiên có chút quên mất chuyện chính, anh đứng dậy lấy một tệp tài liệu ở trên bàn làm việc tới đưa cho Lạc Cẩn Thi: “Tôi nghĩ Lâm Dịch Tuấn đã nói với cô rồi, buổi chiều để cô đi tới Công ty Thiên Phong một chuyến. Tài liệu này là văn bản hợp tác giữa chúng ta và công ty Thiên Phong mấy năm qua, cô có thể tham khảo một chút để hiểu rõ thêm về cách thức đàm phán của bọn họ.”
Lạc Cẩn Thi nhận tài liệu, cô vừa muốn đứng dậy thì lại bị Cư Hàn Lâm gọi lại.
“Tối nay… có muốn ăn cơm với nhau không?” Lời mời này vô cùng cẩn thận.
Lạc Cẩn Thi lắc đầu rồi nói: “Không được, tối nay ông chủ Cao bảo tôi và Cao Mạn Ngọc về đó một chuyến.” Lạc Cẩn Thi ngẫm lại đúng là lâu lắm rồi bọn họ đã không ngồi nói chuyện với nhau.
Cư Hàn Lâm gật đầu rồi nói: “Được, vậy cô về cũng suy nghĩ về vấn đề của tôi một chút. Nghĩ kỹ rồi thì nói cho tôi biết.” Anh nói xong rồi nở nụ cười nhìn Lạc Cẩn Thi rời đi trong hoảng hốt.
Từ sau khi anh hôn cô thì cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu.
Lý Thúy Hoa rời khỏi đây, bây giờ Lạc Cẩn Thi có phòng làm việc của riêng mình, đột nhiên cô cảm thấy mình có chút cô đơn, hình như trong công ty này mình chẳng có bạn bè gì cả.
Cô vừa mới bưng khay đồ ăn ngồi xuống thì Đỗ Tương Dao xích lại gần: “Dạo này sức khỏe ra sao rồi?” Cô ấy nhìn vào cánh tay của Lạc Cẩn Thi rồi nói: “Chị hỏi trợ lý Lâm thì anh ta nói em chỉ bị thương nhẹ.”
Lạc Cẩn Thi cười cười rồi nói: “Không sao đâu, mấy ngày nữa là khỏi thôi.” Cô nhìn đồ ăn trước mặt nhưng đột nhiên lại không muốn ăn: “Chị Dao, bình thường tổng giám đốc Cư là người như thế nào?”
Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy hình như lúc Cư Hàn Lâm làm việc và lúc ở trước mặt cô không giống nhau cho lắm.
Đỗ Tương Dao cười cười rồi trả lời: “Chị cũng không rõ lắm, bình thường trợ lý Lâm tiếp xúc với anh ta nhiều, chị chỉ nói với anh ta mấy câu mà thôi. Nói thật là trước khi em tới công ty thì chị và anh ta chỉ nói chuyện với nhau hai lần, ngày thường đều là trợ lý Lâm truyền đạt.”
Lạc Cẩn Thi bĩu môi rồi ăn một miếng cơm.
Đỗ Tương Dao thấy cô không vui vẻ gì lắm thì nghĩ tới cái gì rồi nói: “Chị nghe đồng nghiệp nói là tổng giám đốc Cư mắng em à? Thật ra lúc đi học thầy cô cũng hay mắng chửi, còn mắng tức là còn quan tâm, còn không gian để cải thiện.”
Đương nhiên là Lạc Cẩn Thi cũng hiểu được điều này nhưng cô không thể nào nói tình huống thật sự ra được.
Cô vội vàng ăn cơm xong rồi thu dọn tài liệu trên bàn làm việc. Cô vừa nghĩ tới chuyện đi tới công ty Thiên Phong thì lại cảm thấy sợ hãi, lỡ như mình gặp phải người đàn ông xấu xa Lộ Hải Văn kia thì phải làm gì bây giờ?
Lúc đầu bọn họ vốn ở Bắc Tây Tân, thế nhưng sau khi Lạc Cẩn Thi nhận được điện thoại của Cao Mạn Ngọc thì biết rằng hai người họ đã về rồi.
Cô đi tới dưới công ty Thiên Phong thì thở dài một hơi, vừa đi vừa cầu nguyện Lộ Hải Văn đang đi chơi bời ong bướm ở đâu đó, như thế bớt được chút phiền phức.
Rất nhanh sau đó nhân viên lễ tân đã sắp xếp cho cô gặp Lộ Thiên Phong, ông già này lễ phép hơn lần trước rất nhiều, lần trước là vì cô chẳng qua chỉ là một con nhóc tốt nghiệp sớm mà thôi.
Cũng đúng, cô học đại học sớm mấy năm cho nên tốt nghiệp sớm, nhưng nhỏ tuổi không có nghĩa là không có năng lực.
“Sao lần này tổng giám đốc Cư không tới?” Lộ Thiên Phong nói trợ lý rót nước trái cây cho Lạc Cẩn Thi, xem ra ông ta thật sự xem cô thành một cô bé: “Không biết lần này cô Lạc tới là vì chuyện hợp đồng hay là chuyện khác.”
Lạc Cẩn Thi đẩy ly nước trái cây, cô vẫn còn nhớ bài học kia: “Tôi không uống nước trái cây, lần này tôi tới là vì muốn đàm phán về hợp đồng mô phỏng với tổng giám đốc Lộ một chút, có chút chi tiết đã được thay đổi.”
Ánh mắt của Lộ Thiên Phong như nghĩ tới điều gì: “Chẳng lẽ công ty các cô có cái gì không hài lòng về hợp đồng lần trước à? Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng hôm nay cô Lạc vô duyên vô cớ mà đã mang hợp đồng mới tới thì chỉ sợ là có hơi không đúng phép tắc!”
Quả nhiên tài liệu Cư Hàn Lâm cho cô là có tác dụng, bởi vì mấy năm qua mỗi lần đàm phán Lộ Thiên Phong đều rất ghê gớm, thích nhất là dùng hai chữ phép tắc này!
Lạc Cẩn Thi nở một nụ cười rồi nói: “Đây là hợp tác giữa hai bên chúng ta, tôi không nói trước cho tổng giám đốc Lộ mà tới đây thì đúng là do chúng tôi không đúng, nhưng nói cho cùng chúng tôi cũng là bên hợp tác chính, đổi hợp đồng cũng không hề phá hư quy tắc. Ông nói xem có đúng không?”
Cô nói xong rồi mở một tài liệu trên tay ra mà đẩy tới trước mặt Lộ Thiên Phong, lại đưa một phần khác cho trợ lý của ông ta, đó cũng là người chịu trách nhiệm với hạng mục lần này.
Lộ Thiên Phong nhìn Lạc Cẩn Thi một chút rồi cười mà nhìn hợp đồng trên bàn.
Lạc Cẩn Thi quay đầu định lấy bút ký tên ở trong túi thì thấy được người mà cô không muốn thấy nhất. Mặc dù chỉ là bóng người nhưng cũng đủ cho người khác bực bội không yên.
“Cô Lạc, không biết điều khoản này…” Người phụ trách gọi Lạc Cẩn Thi thì thấy cô đang ngẩn người: “Cô Lạc, cô Lạc…”
Lạc Cẩn Thi vội vàng quay đầu rồi nở một nụ cười ngượng ngùng: “Anh nói cái gì?”
Người phụ trách vạch ra những chỗ mình chưa rõ trong hợp đồng để Lạc Cẩn Thi giải thích.
Cuối cùng đối phương vẫn đưa ra yêu cầu muốn xem xét hợp đồng thêm một lần nữa, hai ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn. Đương nhiên là Lạc Cẩn Thi sẽ đồng ý, Cư Hàn Lâm đã nói với cô Lộ Thiên Phong là một người cẩn thận quá mức.
“Tổng giám đốc Lộ, tôi nghe nói con trai ông, Lộ Hải Văn là khách quen của những câu lạc bộ giải trí, sao ông không để cho anh ta học tập xử lý công việc trong công ty chứ?” Đương nhiên đây chỉ là câu hỏi, nhưng bên trong lại mang theo chút tức giận.
Lộ Thiên Phong không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi sẽ hỏi chuyện này: “À, Hải Văn được cưng chiều từ nhỏ, lúc nào người già trong nhà cũng che chở cho nó cho nên tôi cũng không ôm hy vọng gì lắm, trông cậy thằng bé thành rồng thành phượng là chuyện không thể nào.”
Lạc Cẩn Thi cười một tiếng rồi nói: “Cho dù không thành rồng thành phượng thì tôi mong ông hãy giáo dục con trai mình, đừng nên tùy tiện hại đời con gái nhà lành mới đúng. Ông thấy có đúng không?” Cô nhướng mày nhưng giọng nói lại không giống như tức giận.
Lộ Thiên Phong có chút không hiểu vì sao Lạc Cẩn Thi lại nói như thế, ông ta không biết là chỗ nào không đúng.
Lạc Cẩn Thi đứng dậy rồi nói: “Hợp đồng tôi đã đưa cho các ông, đây là danh thiếp của tôi. Nếu như bên ông thấy hợp đồng không có vấn đề gì, muốn ký thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”
Cô nở một nụ cười lễ phép rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lạc Cẩn Thi thật sự không muốn ở đây quá lâu, cô vội vàng chạy ra ngoài công ty. Đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái sau lưng nhưng khi quay lại thì không thấy đâu nữa.
Lạc Cẩn Thi đoán được cái gì đó, cô vội vàng rời khỏi công ty Thiên Phong, thầm cầu nguyện rằng đừng đụng phải Lộ hải Văn. Bây giờ cô chỉ có một mình, lỡ đâu…
Cô còn chưa đi được mấy bước thì đã gặp được người mình không muốn gặp nhất.
“Còn muốn trốn đi đâu?” Tiếng cười của Lộ Hải Văn vang lên, giọng nói của anh ta vẫn khiến người khác ghét như thế: “Sao nào? Cái tát lần trước khiến tôi tới bây giờ vẫn cảm thấy ngứa rát đấy. Nếu không cô lại cho tôi một cái?”

Advertisement
';
Advertisement