Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 41: Chuyện năm trước bất ngờ bị vạch trần

Không biết đã đứng bao lâu đến khi thư ký gõ cửa bước vào nói: “Tổng giám đốc, bà Quý đến rồi.”

Quý Bình Long ngẩng đầu, gương mặt đầy sự ghen ghét của anh ta phản chiếu lại trên cửa kính, anh ta hít một hơi thật sâu điều chỉnh tốt cảm xúc mới xoay người lại. Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên có vẻ hoà nhã mặc một bộ đồ lộng lẫy bước vào.

“Mẹ” Quý Bình Long gọi một tiếng rồi mỉm cười với bà ta: “Đột nhiên sao mẹ lại đến đây? Mẹ đến cũng không gọi điện báo trước cho con một tiếng.”

Bà Quý khẽ mỉm cười ngồi xuống, nhìn con trai từ đầu đến chân mới lên tiếng nói: “Nếu mẹ không đến đây thì làm sao biết được con trai mẹ đang làm gì chứ?”

Lời nói của bà ta giống như đang ẩn ý nhắc đến chuyện gì đó, Quý Bình Long híp mắt nói: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

“Con đã gặp người phụ nữ kia rồi sao?” Bà Quý hỏi thẳng vào vấn đề.

Quý Bình Long nhướng mày không lên tiểng.

Bà Quý thở dài một hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Bình Long, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả? Một người phụ nữ đã phản bội con, lợi dụng con, thậm chí còn cấu kết với một người đàn ông ở bên ngoài hòng chiếm đoạt tài sản của nhà họ Quý chúng ta, con cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy chứ? Ở ngoài kia vẫn còn rất nhiều phụ nữ tốt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần, chỉ cần con gật đầu một cái thì lập tức mẹ sẽ.. “

“Mẹ” Quý Bình Long không đủ kiên nhẫn cắt ngang: “Chuyện của con, con tự biết chừng mực mà”

Bà Quý nhíu mày: “Con thì biết chừng mực cái gì? Đã cho người phụ nữ kia ở bên cạnh rồi còn tưởng mẹ không biết sao?”

Quý Bình Long ngước mắt nhìn bà ta với vẻ không hài lòng nói: “Mẹ cho người theo dõi con sao?”

“Ai, chuyện này còn cần người theo dõi nữa à?” Bà Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con có thể nhặt về cái mạng này cũng không dễ dàng gì, có được ngày hôm nay thì con nên biết trân trọng cuộc sống của mình đi. Chẳng lẽ con vẫn muốn để cho cô ta làm hại con lần nữa sao?”

Hai đầu lông mày của Quý Bình Long càng nhíu chặt hơn: “Con gặp chuyện không may chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải do cô ấy hại”

Mặc dù những lời này nghe qua rất khách quan, nhưng vẫn khiến cho bà Quý cảm thấy chói tai: “Cô ta làm nhiều chuyện như vậy mà con vẫn không hận cô ta sao?”

“Hận”“

Lần này anh ta trả lời rất quyết đoán không chút chân chờ.

Bà Quý nghe vậy thì sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại một chút: “Bình Long, mẹ mặc kệ con đang suy nghĩ gì, nhưng nếu con muốn ở bên cạnh cô ta thì cho dù chỉ còn sống trên đời một ngày mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu”

Tối hậu thư của bà Quý khiến cho Quý Bình Long khó chịu, anh ta đứng dậy nói: “Được rồi, con biết rồi mà.”

Bà Quý nhìn anh ta nở nụ cười: “Con đã quen với môi trường làm việc ở đây chưa? Có cần mẹ nói với chủ tịch Brown đổi cho con chỗ thoải mái hơn không?”

Vẻ mặt của Quý Bình Long càng lộ rõ vẻ khó chịu, anh ta quay đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng xen vào chuyện công việc của con nữa, con dựa vào thực lực của mình mới có được vị trí như hiện tại: Cho dù chức vụ có cao đến đâu con cũng không muốn dựa vào mối quan hệ của mẹ để giành lấy đâu”

“Ha ha” Bà Quý nở nụ cười: “Được được được, con trai mẹ muốn tự dựa vào sức mình mẹ mừng còn không kịp nữa là.”

Mẹ con hai người nói với nhau vài câu, sau đó bà Quý liền nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Quý Bình Long, lập tức nụ cười trên mặt bà Quý dần biến mất thay vào đó là vẻ mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ. Bà ta vừa đi vừa gọi điện thoại, sau đó đi vào thang máy xuống lầu rồi đi thẳng tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Không lâu sau đó, một người đàn ông cũng vội vã đi xuống đến bên cạnh xe của bà Quý, cửa xe vừa hạ xuống anh ta đã cung kính nói: “Bà Quý.”

“Thanh Tùng, cậu có tra được gì không?” Bà Quý lạnh giọng hỏi.

Thanh Tùng nhìn xung quanh thấy không có ai mới lấy một túi hồ sơ từ trong ngực đưa qua cửa sổ xe, sau đó cũng không nói tiếng nào chỉ nhanh chóng quay trở về.

Bà Quý nghi ngờ mở túi hồ sơ này ra, bên trong có một xấp tài liệu và một vài tấm ảnh.

Vừa nhìn người phụ nữ trong bức ảnh đã khiến bà Quý hận đến nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt số ảnh trong tay.

Con đàn bà đê tiện này! Lúc trước đã cho cô ta một con đường sống để cô ta đưa đứa con hoang kia đi, bây giờ trái lại còn muốn trờ về dụ dỗ Bình Long nữa à? Lần này cho dù có xảy ra chuyện gì thì bà ta cũng sẽ không buông tha cho cô ta đâu.

Buổi sáng sau khi đưa bé cưng nhà mình lên xe, Tô Phương Dung vẫn đứng ở ven đường cười tít mắt vẫy tay tạm biệt mãi đến lúc chiếc xe mất hút ở phía xa mới cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng chạy đến trạm xe.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tuần nên lượng người đứng chờ xe rất đông, xe vừa đến là mọi người đã nhanh chân xô đẩy nhau chạy đến.

Dáng người mảnh mai của Tô Phương Dung bị dòng người gạt qua một bên nên không thể nào đặt chân lên xe được.

Đứng nhìn chiếc xe nhét đầy người đã đóng sầm cửa lại, Tô Phương Dung chỉ biết thở dài mà chờ chuyến xe kế tiếp.

Có một chiếc Cadillac One màu đen đang lái với tốc độ xé gió trên đường cao tốc, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau mặc một bộ tây trang tối màu lịch lãm, áo sơ mi bên trong sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi phối với một chiếc cà vạt nhạt màu làm giảm đi phong thái trâm lặng lạnh lùng.

Tần Lệ Phong cẩn thận xem sấp văn kiện trong tay, có lẽ do hơi mỏi mắt nên anh ngẩng đầu tùy ý nhìn ra bên ngoài, dùng ngón tay xoa xoa hai đầu lông mày. Lúc này, chợt có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.

Anh nhướng mày lặng lẽ quan sát một lúc mới lên tiếng: “Dừng ở trạm xe phía trước đi.”

“Vâng”

Cô thấp thỏm đi đến cạnh xe, nhìn biển báo trạm dừng mà trong lòng không khỏi nghi ngờ nên thử hỏi dò vào trong xe: “Tổng giám đốc Tân?”

Tần Lệ Phong nhíu mày giống như rất khó chịu với động tác chậm chạp của cô, trầm giọng nói: “Lên xe.”

“„ Tô Phương Dung ngồi vào trong xe, lúc chuẩn bị đóng cửa xe thì nghe được tiếng thảo luận rôm rả ở phía sau: “Uầy, nếu tôi cũng được bạn trai đưa đi làm bằng chiếc xe sang trọng thế này thì tốt rồi…

Mãi đến lúc xe lăn bánh vào làn đường mà gương mặt của cô vẫn còn ửng hồng.

Tần Lệ Phong hoàn toàn không bị những lời nói đó ảnh hưởng, chỉ chuyên tâm nghiên cứu văn kiện trong tay khiến cho bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Tô Phương Dung ngồi ở bên cạnh chỉ đành ngước nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, lúc buồn chán quá thì bắt đầu nghịch móng tay.

Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của cô, nhướng mày hỏi: “Nhẫn đâu?”

“Hả?”

Tô Phương Dung không kịp phản ứng lại nên đờ người ra.

“Nhẫn tôi đưa cho cô.” Anh nhắc lại với giọng điệu càng âm trầm hơn.

“À, cái đó à” Tô Phương Dung vội n nhẫn kia quá đắt tiền rồi, tôi nghe Phú Quý nói giá của nó lên đến mấy tỷ lận đấy. Nếu tôi có lỡ mà làm mất thì không bồi thường nổi đâu, vì vậy tôi mới cất nó ở nhà rồi.”

Tần Lệ Phong nghe cô nói vậy thì hơi ngẩng đầu, tuy khí thế rất lạnh lùng nhưng lại không thể che lấp đi khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng kia.

“Tôi có nói sẽ bắt cô bồi thường sao?”

“Chuyện này…”

Tô Phương Dung suy nghĩ một chút thì mới dám xác định anh chưa từng nói qua, nhưng chưa từng nói thì sao chứ, nếu lỡ có làm mất thì cô vẫn phải mất tiên để bồi thường mà thôi.

Tần Lệ Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Cô cho rằng căn nhà xập xệ kia có thể giúp cô bảo quản chiếc nhãn hơn năm tỷ sao?”

“Năm… năm tỷ?”

Tô Phương Dung cảm thấy hít thở không thông nên muốn nhanh chóng mở cửa sổ để hít thở không khí thông thoáng bên ngoài, cho dù hít phải khói xe trên đường cô cũng cam lòng.

Trời ạ, năm tỷ lận đó, một con số mà cô phải làm quần quật không ăn không uống không biết bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nữa?

Cô trừng mắt giống như không còn tin vào tai mình chỉ biết há hốc miệng lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Tần… anh nói vậy khiến tôi không dám đi ngủ luôn đó”

Nhìn bộ dạng luống cuống không biết phải làm gì của cô, Tần Lệ Phong lại cúi đầu xuống nhìn văn kiện sau đó cứng nhắc nói: “Nếu cô làm mất khi đeo trên tay thì không cần trả lại một phân tiền nào, nhưng nếu làm mất ở chỗ khác thì cô phải bồi thường cho đủ số tiền tôi đã bỏ ra để mua nó.”

Tô Phương Dung xoay người gãi gãi vào cánh cửa: ‘A, vậy có thể đưa tôi trở về để lấy chiếc nhẫn được không?”

Gương mặt lạnh lùng của Tần Lệ Phong thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt…

Để tránh ánh mắt nghi ngờ của người khác, Tô Phương Dung đã xuống xe cách công ty khoảng vài trăm mét.

Nhìn theo chiếc xe chạy đi, cô không nhịn được mà nói thầm: “Năm tỷ đó…năm tỷ lận đó.”

Đột nhiên trong đầu cô lại lóe ra một suy nghĩ, nếu bán nó đi thì cô và con trai sẽ sống được bao lâu với số tiền này nhỉ?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng bị cô gạt bỏ, cô lắc đầu âm thầm nhắc nhở chính mình. Tân Lệ Phong là ai? Ngay cả chuyện uy hiếp để bắt cô đi ký vào loại giấy tờ kia mà anh còn dám làm, thì đương nhiên cũng sẽ không để mặc cô bán đồ của anh đi.

Trước khi kịp nhận ra thì cô đã bước vào đại sảnh của công ty rồi.

Sau khi chào hỏi với bác bảo vệ, vừa định bước vào thang máy thì chợt nghe có một giọng nói chói tai kêu tên của cô.

“Tô Phương Dung.”

Tô Phương Dung theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người ngồi ở khu vực nghỉ ngơi thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy toát mồ hôi lạnh.

Bà Quý mặc trang phục sang trọng đang ung dung đi qua đây cùng với quản gia.

Hai chân Tô Phương Dung giống như bị đóng đỉnh tại chỗ, cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy bà ta giống như đã ăn sâu bám rễ vào trong tiềm thức của cô vậy.

Bà Quý đi đến trước mặt Tô Phương Dung khiến cô trừng lớn hai mắt, ngay cả đôi môi cũng tím tái như bị rút hết máu. Cảnh tượng của năm năm trước cũng dần tua lại theo từng bước chân của bà ta, mỗi hình ảnh thoáng qua đều giống như ác mộng nhấn chìm mọi suy nghĩ trong đầu có.

Bà Quý không còn là bà Quý hiền từ trước mặt Quý Bình Long nữa, mà thay vào đó là ánh mắt tràn đầy oán hận gắt gao nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta không thèm nói tiếng nào đã vung tay tát mạnh vào mặt của Tô Phương Dung một cái.

Tô Phương Dung bị đánh cũng không phản kháng lại chỉ giơ tay che lại nơi vừa bị đánh, cảm giác nóng rát từ nơi đó dần truyền vào trong lòng bàn tay.

Cái tát này dùng lực rất mạnh, cả một đại sảnh rộng lớn cũng bị cái tát vang dội này làm cho xôn xao. Lúc này là giờ cao điểm buổi sáng nên cửa chính luôn tấp nập người ra vào, có rất nhiều người đang đứng đợi trước cửa thang máy vừa nghe tiếng động lớn ở bên đây thì đã nhanh chóng quay đầu lại.

Bà Quý vẫn không lên tiếng mà chỉ bước lên hai bước, đứng đối diện với Tô Phương Dung rồi tát thêm một cái.

Tô Phương Dung lảo đảo lui về phía sau vài bước, cảm giác đau rát từ hai má như đang nhắc nhở cô đối phương vô cùng hận cồ nên mới ra tàn nhẫn như vậy. Nhưng cô lại không thể trốn tránh loại thù hận này, chỉ có thể im lặng cắn răng mà chịu đựng.

Rất nhanh đôi mắt đã chứa đầy hơi nước, cô ngẩng đầu nhìn về phía bà Quý muốn nói gì đó nhưng lại thở dốc không thể nói ra một lời nào.

Sự giận dữ của bà Quý đại diện cho những tổn thương mà cô ra gây ra cho Quý Bình Long, mặc dù cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Bình Long thật sự rất vô tội.

Đại sảnh yên tĩnh đến mức đáng sợ, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sửng sốt, sau đó bắt đầu suy đoán nguyên nhân Tô Phương Dung bị người ta đánh như vậy.

Quý bà vênh váo này vừa nhìn đã biết là bà chủ của một gia đình giàu có rồi, còn Tô Phương Dung bị đánh không dám đánh trả có lẽ là do chột dạ, chắc hẳn là bị vợ cả nằm được đuôi hồ ly nên mới bị đánh ra nông nổi này.

Bà Quý nhìn cô với ánh mắt đầy thù hận, sau đó cười lạnh nói: “Tô Phương Dung, chắc cô đã biết vì sao tôi lại đánh cô rồi nhỉ?”

Tô Phương Dung căn môi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lòng ngực đang quay cuồng mà nhìn về phía bà ta: “Bà Quý, tôi rất xin lỗi về những chuyện đã qua…”

Bà Quý nheo mắt nói: “Đồ đê tiện, tôi biết loại đàn bà lắng lơ như cô ngày nào không dụ dỗ đàn ông thì ngày đó cảm thấy không thoải mái mà”“

Bà ta càng chửi càng lúc càng khó nghe thì số người đứng xem cũng theo đó ngày càng tăng lên.

“Bà Quý, tôi không biết tôi đã làm gì… “Tô Phương Dung còn chưa nói hết câu là bà Quý đã bực tức gắn giọng: “Câm mồm đi! Cô dám nói cô không biết gì sao? Đến bây giờ mà còn dám giả ngây giả dại trước mặt tôi nữa hả? Người khác có thể không biết, nhưng tôi thì đã quá rõ bản chất phóng đãng bỉ ổi của cô rồi”

Đầu óc Tô Phương Dung bắt đầu rối loạn không thể suy nghĩ được gì, tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đang lũ lượt ùa về dày vò tâm trí khiến cô chỉ biết lắc đầu bất lực, cả khuôn mặt đều giàn giụa nước mắt như muốn tan vỡ.

Bà ta nắm cằm của Tô Phương Dung chế nhạo nói: “Chính gương mặt thích ra vẻ ngây thơ thuần khiết này đã lừa gạt vô số đàn ông, tôi đã tha cho cô một lần rồi vậy mà cô vẫn chứng nào tật nấy đeo bám nhà họ Quý chúng tôi sao? Hôm nay tôi sẽ đập nát gương mặt này để cho cô biết thế nào là tự trọng”

Nói xong bà ta lại giơ tay lên nhưng cổ tay lại bị một người nắm chặt, bà Quý lập tức giận dữ quay đầu lại quát: “Ai dám xen vào chuyện của tôi? Hôm nay tôi nhất định phải xé xác cô ta ra.”

Tần Lệ Phong đút một tay vào túi quần, một tay vặn ngược cổ tay bà Quý rồi lạnh lùng lướt qua bà ta đi về phía Tô Phương Dung. Gương mặt đẫm nước mắt của cô khiến anh không khỏi nhíu mày.

Bà Quý đang trong cơn giận dữ thấy có người dám ngăn cản mình thì tức giận chỉ thẳng vào mặt của Tần Lệ Phong mà mắng: “Cậu là ai mà dám cản tôi? À, tôi biết rồi, xem ra cậu cũng là một trong số những người tình của cô ta nhỉ?”

Những lời mắng nhiếc khó nghe của bà ta khiến cho ánh mắt của Tần Lệ Phong thay đổi, vừa vặn chặn tay bà ta vừa nắm tay Tô Phương Dung kéo qua ôm cô vào lòng, giọng điệu thản nhiên không chút dao động nói: “Tôi là chồng của cô ấy:

Advertisement
';
Advertisement