Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 463: Kế hoạch lại tiến thêm một bước nữa.

“Cảm ơn hai người, thật sự cảm ơn hai người đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu như không có hai người, chỉ sợ rằng chị sẽ không có cách nào trở lại Hoa Phú được nữa.”
Lạc Cẩn Thi vừa nghe hết câu này thì nước mắt đã lập tức rơi như mưa, mở miệng nói: “Nếu muốn nói cảm ơn về chuyện này thì tất cả đều là công lao của một mình Đình Tương, em chỉ ở bên cạnh góp thêm một chút sức mà thôi.”
“Nói cái gì vậy không biết, làm gì có chuyện chỉ giúp đỡ một chút được chứ? Cậu nghe cậu nói kìa, nghe cứ như một mình tớ đang chiếm hết công lao ý.” Mục Đình Tương nói xong câu này thì nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái.
Nhìn hai người trước mắt cứ xô đẩy qua lại, Đỗ Tương Dao bỗng nhiên bật cười.
“Được rồi, được rồi, đừng có đẩy tới đẩy lui nữa, nếu không có sự giúp đỡ của hai người thì chị nhất định không thể nào trở lại công ty được. Hai người nói có đúng không? Cho nên chị cảm thấy chuyện này thiếu phần ai cũng không được.”
Cô ấy nói xong lại nhướng mày, cảm thấy những lời bản thân vừa nói rất có lý.
Lạc Cẩn Thi bật cười, cũng không mở miệng từ chối nữa.
Nếu Đỗ Tương Dao đã nghĩ như vậy thì cô còn có thể nói cái gì nữa? Dù sao thì mọi việc cũng đã đạt được hiệu quả ban đầu, những chuyện còn lại không còn quan trọng nữa.
Đối với Lạc Cẩn Thi thì sự trở về của Đỗ Tương Dao quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Giờ tan làm đến như đã hẹn. Giữa tiếng hò reo của đám đông, mọi người nhao nhao chuẩn bị đi đến quán bar Dạ Mị.
Thế nhưng đúng lúc này, Mục Đình Tương bỗng nhiên từ chối nói rằng ở nhà bỗng dưng có việc gấp, cho nên có khả năng tối nay cô ta sẽ đến muộn một chút, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy rất tiếc nhưng nếu như trong nhà có việc lớn thì cũng chỉ có thể thả người đi thôi.
Nhưng nếu rời đi vào những dịp quan trọng thì vẫn phải chịu phạt.
Mọi người lập tức nhao nhao đưa ra điều kiện, nếu lần tới công ty có liên hoan thì sẽ để một mình Mục Đình Tương trả tiền.
Mục Đình Tương mạnh mẽ đồng ý không chút do dự: “Tiền có tính là gì, chỉ cần mọi người vui vẻ thì những chuyện còn lại không là vấn đề gì hết.”
Mục Đình Tương khoan thai rời đi trong ánh mắt vui vẻ của mọi người.
Đây là thành công to lớn, kế hoạch của bố nuôi lại tiến thêm một bước, hôm nay dù có chuyện gì cũng phải báo cáo cho bố nuôi biết tình hình gần đây, để ông ấy không cần phải lo lắng.
Đối với người bố nuôi này, Mục Đình Tương có những tình cảm khó tả, thứ tình cảm đó vừa giống như muốn đền đáp công ơn, vừa giống như đang cố gắng hết sức để trả lại, nhưng cuối cùng là kiểu nào thì chính bản thân cô ta cũng u mê không thể phân biệt được. Chỉ biết rằng cô ta phải hoàn thành tốt những việc mà bố nuôi đã giao cho cô ta, phải hoàn thành sứ mệnh của ông ấy, thực hiện giấc mộng của ông ấy.
Đó chính là con đường nhân sinh mà cô ta muốn đi trong tương lai.
Còn về cuộc sống cho mình thì Mục Đình Tương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Tính mạng của cô ta là do bố nuôi ban tặng, nếu không có bố nuôi thì không thể nào có cô ta của ngày hôm nay, cho nên bảo cô ta làm việc gì cũng đều đáng giá.
Bỏ lại đám người ở phía sau, Mục Đình Tương nhìn xung quanh vắng lặng, vẫy tay bắt một chiếc xe taxi, đi quanh thành phố một vòng rồi mới nói cho tài xế biết địa chỉ chính xác.
Người tài xế đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, mặc dù công việc của anh ta là lấy tiền của người ta thì phải phục vụ cho người đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người có tiền đã lớn như thế này nhưng vẫn bốc đồng như vậy.
Qua một lúc lâu, cuối cùng anh ta mới nhận ra không phải cô gái này muốn dạo quanh thành phố để ngắm cảnh mà còn có chỗ khác để đi.
Khi chiếc xe chạy đến biệt thự bên bờ biển, sắc mặt của Mục Đình Tương lập tức trở nên lãnh lùng như băng, dù sao thì đây cũng là một nơi không có sự dịu dàng, từ nhỏ đến giờ khuôn mặt của những người xung quanh cô ta không bao giờ xuất hiện nụ cười.
Dưới sự dẫn đường của người giúp việc, Mục Đình Tương đi theo con đường đã rất quen thuộc đến phòng bố nuôi, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhẹ nhàng gõ ba lần sau đó kính cẩn đứng sang một bên, chờ đợi phản hồi từ bên trong.
Chỉ trong chốc lát, lập tức nghe thấy hai chữ “Vào đi” truyền đến từ bên trong.
Đến lúc này Mục Đình Tương mới dám bước tới, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Căn phòng hoàn toàn tối đen như mực giống trước đây, dù có đưa bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy được. Một ngọn nến mờ nhạt được thắp lên, phản chiếu khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông cụ.
“Con đến rồi.”
Mục Đình Tương thậm chí không hề chào hỏi, trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Mà ông già bên kia có vẻ hoàn toàn không quan tâm, rõ ràng những chuyện trước mắt đã là chuyện rất quen thuộc rồi, ông ta chỉ gật đầu biểu thị rằng bản thân đã nghe thấy tiếng của cô ta.
“Hôm nay có chuyện gì muốn báo cho tôi à? Hay là những chuyện mà cô làm vẫn chưa có tiến triển gì hết?”
Dưới sự chiếu rọi của ánh nến, vẻ mặt của Mục Đình Tương có chút hoảng hốt. Trong ánh sáng mờ ảo, cô ta nhìn về phía bố nuôi của mình, bỗng cảm thấy hình như ông ta có vẻ già hơn trước một chút, mái tóc đã hoa râm, dưới ánh nến dáng vẻ ông ta trở nên tang thương và tiều tụy không thể nào diễn tả được.
Chỉ là đôi mắt sắc bén không hề thay đổi một chút nào kia đã tiết lộ nội tâm vô cùng thâm trầm của người này, ông ta chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mục Đình Tương cuối cùng cũng phản ứng lại khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông cụ, vội vàng mở miệng đáp lại.
“Mọi chuyện thực sự đang diễn ra tốt đẹp, nhưng vẫn còn cách xa so với mục đích ban đầu của chúng ta. Tối nay con đến đây là để thăm bố nuôi, sau đó báo cáo cho bố biết về những chuyện gần đây, cũng mong bố sẽ chỉ dạy cho con nhiều hơn, chỉ điểm cho con biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.”
Ông cụ nghe cô ta nói như vậy thì cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi: “Nói nghe thử xem gần đây cô đã làm đến bước nào rồi.”
Mục Đình Tương nghe thấy thế thì nhanh chóng bước tới kể hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhìn khóe miệng bố nuôi nở một nụ cười bình thản, cô ta biết rằng lúc này bố nuôi vô cùng vui vẻ.
Trong ấn tượng của Mục Đình Tương, bố nuôi của cô ta chưa bao giờ cười, trừ khi đó là điều khiến ông thực sự vui vẻ, nếu không ngay cả khóe miệng cũng không hề nhếch lên, huống chi là nở nụ cười. Hôm nay nhìn thấy nụ cười như thế này đúng là hiếm thấy, ngay cả Mục Đình Tương cũng không thể bình tĩnh lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc, xem ra những gì cô ta làm lần này đã khiến ông ta cảm thấy hài lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bố nuôi khen ngợi cô ta rất nhiều.
“Tốt, làm tốt lắm, lần này làm rất vừa ý, lại tiến thêm một bước đến gần hơn với kế hoạch của chúng ta. Xem ra việc phá hủy người của thư kí đã huyên náo đến mức khiến mọi người hoảng sợ. Tôi đoán hiện tại toàn bộ Hoa Phú đã sớm trở thành một mớ hỗn độn rồi, trong hoàn cảnh như thế này, cô cần phải tiến thêm một bước nữa, biết không?”
Ông ta nói xong, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua.
Mộ Đình Tương dựng tóc gáy, vội vàng gật đầu đồng ý, cô ta đương nhiên biết bố nuôi đang nói đến chuyện gì.
Đó chính là thâm nhập vào nội bộ của Hoa Phú, kiểm soát quyền lực tài chính, chỉ khi nắm được huyết mạch quan trọng thì mới có thể đánh vào Hoa Phú, để Hoa Phú rơi vào tay bố nuôi.
Mục Đình Tương đã sớm biết về tham vọng như sói đói của bố nuôi, nhưng trong tình huống như vậy, cô ta cũng không hề phàn nàn gì.
Lời nói của bố nuôi chính là ý trời, là thánh chỉ, là điều cô ta chỉ có thể làm theo mà không được chống lại nó.
Vì vậy, ngay cả khi đó là một chuyện rất hoang đường thì trong mắt Mục Đình Tương, đó cũng chỉ là một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nói cũng đã nói xong, ông cụ vẫy tay ra hiệu bảo Mục Đình Tương có thể rời đi, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có chút tiến triển, quả thật rất đáng mừng.
“Khuất Vân ơi là Khuất Vân, uổng công cậu thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ. Chắc chắn cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tôi có thể sắp xếp Mục Đình Tương ở bên cạnh cậu. Ha ha. Chờ đến khi cậu phát hiện, có lẽ giang sơn của cậu đã đổi chủ từ lâu rồi.”
Trong biệt thự gần biển, một ông cụ đang cười một cách điên cuồng với vẻ mặt dữ tợn, như thể ông ta đã có được cả thế giới.
Đối với kế hoạch đã định ra từ lâu này, ông ta không thể chờ đợi được nữa, bây giờ mọi thứ đã có hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.
Mà gió đông này chính là để Mục Đình Tương thành công kiểm soát nguồn tài chính và kiểm soát nội bộ của Hoa Phú, tốt nhất là nên tấn công từ đó, nếu làm được như vậy thì không còn gì bằng.
Sau khi rời khỏi biệt thự bên bờ biển, Mục Đình Tương hoàn toàn không biết cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Đây là một chuyện bất hợp pháp, nếu bị ai đó phát hiện ra thì thứ chờ đợi cô ta sau đó chính là giam giữ trong nhà tù mấy chục năm.
Sự việc chưa đi đến bước cuối cùng thì cho dù là ai cũng sẽ không biết hối cải, trùng hợp Mục Đình Tương là loại người như thế.
Nhìn đồng hồ đang chỉ tám giờ bốn mươi, khóe miệng Mục Đình Tương lộ ra một nụ cười kỳ quái, có lẽ giờ này vẫn còn kịp đến bữa tiệc.
Nhìn chiếc taxi đậu bên cạnh, lập tức yêu cầu tài xế đưa cô ta đến quán bar Dạ Mị ở trung tâm thành phố.
Nhìn quán bar ồn ào, đám đông đang nghiêng ngả di chuyển qua lại, trong lúc nhất thời không thể nào phân biệt được ở trong đó có ai với ai.
Đôi lông mày của Mục Đình Tương khẽ cau lại, cô ta thực sự chưa bao giờ đến một nơi như thế này, trong cuộc sống sinh hoạt của cô ta, ngoài trừ mưu kế thì chính là kế hoạch, cô ta hoàn toàn không biết cách giải trí.
Vì vậy, khi nhìn thấy khung cảnh của quán bar, trong lòng Mục Đình Tương nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, để người phục vụ mời cô ta đi vào.
Giải thích ý định đến đây sau đó đi đến phòng riêng đã được chỉ định.
Nhìn cánh cửa đầy những hình vẽ xấu xí, Mục Đình Tương có chút do dự, người phục vụ nhìn thấy vậy thì nghĩ rằng cô ta nhút nhát, vội vàng mở cửa ra cho cô ta một cách ân cần.
“Cô à, mời cô vào, tôi đoán là bạn bè của cô cũng đang ngóng trông cô lắm đấy.”
Nhìn thấy Mục Đình Tương đột nhiên xuất hiện, Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, vội vàng vây quanh kéo cô ta chen vào giữa đám người.
Nhìn trên bàn bày biện lộn xộn, đồ ăn vứt lung tung, Mục Đình Tương lại hưng phấn một cách không thể giải thích được.
Nhận lấy ly bia từ tay đồng nghiệp đã say xỉn, sau đó uống một cách mạnh mẽ.
Vị cay nồng kích thích vị giác trong miệng của cô ta, khiến cô ta lập tức ho khan liên tục.
“Sao lại bất cẩn như vậy? Nếu như không uống được thì đừng uống nữa, ở đây chúng ta cũng không phải là phái mạnh, không thể uống bia thì uống nước ngọt cũng được mà.”
Đỗ Tương Dao khẽ cúi người xuống, dùng sức vỗ vào lưng cô ta, nói chuyện khéo léo khuyên nhủ cô ta.
Cô ấy không đồng ý với việc uống rượu bia, nhưng dù sao thì hôm nay cô ấy thực sự rất vui vẻ, cho nên mới phá lệ một lần, đám người bọn họ đều muốn thử cảm giác không say không về này một chút.
Mục Đình Tương không muốn mất hứng nên liên tục xua tay ra hiệu rằng không có vấn đề gì, chẳng qua cô ta uống hơi vội, đợi qua một lát chắc là có thể điều chỉnh lại.
Đỗ Tương Dao khuyên nhủ không được thì dứt khoát mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, vừa mới uống có mấy ly bia là cô ta đã bất tỉnh nhân sự, để mặc cho Lạc Cẩn Thi đưa cô ta về chỗ ở.
Lần ăn chơi này kéo dài mãi cho đến hai ba giờ đêm, ngay cả Khuất Vân vốn luôn trầm mặc ít nói cũng không nhịn được có chút nóng vội.
Sau khi biết chuyện Đỗ Tương Dao mời mọi người cùng nhau đi uống rượu, mặc dù anh ta có phàn nàn một chút nhưng cũng cảm thấy chuyện này không có gì không ổn, huống chi chuyện này cũng không vi phạm nội quy của công ty, lấy lí do gì để trách người khác chứ?

Advertisement
';
Advertisement