Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 72

Tô Phương Dung đi ra từ thang máy, nhét toàn bộ bữa sáng Quý Bình Long mua cho cô vào trong túi. Cô lại không cẩn thận mà đâm sầm phải một người.

Trán có chút đau, cô lấy tay xoa xoa, híp mắt ngẩng đầu lên, nhìn xem rốt cuộc là lưng của ai, cả người chợt ngẩn ra.

Tần Lệ Phong đứng trước cửa thang máy nói chuyện với ai đó, người cứng lại một chút. Anh quay đầu qua, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Phương Dung, cau mày nói: “Đi không nhìn đường à?”

Nói xong, lại quay người lại, giống như chưa từng nhìn thấy cô.

Nhìn chằm chằm lưng của anh, từ đầu đến chân đều viết rõ hai chữ “khó chịu”, Tô Phương Dung cúi đầu mếu máo, cũng không biết là ai mới sáng ra đã trêu chọc anh!

Sắp không kịp rồi, cô cũng chẳng hơi đâu để ý, chạy chậm về phía Bộ phận phát triển.

Ánh mắt của Tần Lệ Phong liếc về phía cô một cái, rồi chậm rãi thu lại.

Vừa mới bước đến cửa, không khí rõ ràng khác thường, có chút áp lực.

Buổi sáng ở Bộ phận phát triển thường rất náo nhiệt ồn ào, vậy mà hôm nay mọi người lại yên tĩnh ngồi ở chỗ của chính mình, làm tròn chức trách.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Phú Quý cầm theo cốc nước, đi đến bên cạnh cô, ngón tay hơi nhếch lên, cười híp mắt hỏi: “Sao thế? Cãi nhau với tổng giám đốc rồi à?”

Tô Phương Dung quay đầu lại đáp một tiếng: “Không có, tại sao anh lại hỏi như thế?”

“Tôi nói cho cô cái này…” Phú Quý ghé sát vào tai Tô Phương Dung: “Sáng sớm hôm nay Giám đốc Ngôn vừa đến đã tức giận, nói là có người tâm trạng làm việc không tốt, chọc giận Tổng giám đốc! Tôi ngẫm nghĩ một chút, người có thể có cái bản lĩnh này, chỉ có thể là cô ngốc cô thôi.”

Nâng người dậy, anh ta vứt ra một cái nhìn quyến rũ: “Còn không mau khai thật ra, có phải tối hôm qua không hầu hạ người ta tử tế đúng không?”

Tô Phương Dung lập tức lấy tay chặn miệng anh ta lại: “Phú Quý! Anh đừng nói linh tinh!”

Nhìn Phú Quý đang cười trộm, cô không nhịn được oán giận nói: “Người khác không biết thì thôi, lẽ nào anh còn không biết à?”

Phú Quý cũng không trêu đùa cô nữa, bĩu môi nhìn về phía Giám đốc Ngôn: “Đoán chừng chốc nữa tên hổ mặt cười này sẽ gọi cô vào.”

Nghe vậy, Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, quả nhiên, Giám đốc Ngôn đang tươi cười như hoa nhìn về phía cô, bàn tay múp míp vẫy cô hai cái: “Tô Phương Dung, vào đây vào đây, đến chỗ Giám đốc bên này.”

Tô Phương Dung cam chịu số phận đi đến: “Giám đốc…”

Vẻ mặt của Giám đốc Ngôn tươi cười chân thành, trong tay cầm một tập tài liệu: “Đến đây, đây là tài liệu mà thư ký Trần đang cần, cô cầm lấy cái này, tự mình mang đến tầng 29 đi.”

Tô Phương Dung nhận lấy tập tài liệu, có chút khó xử, tuy rằng trong lòng biết rõ Giám đốc đang muốn làm gì, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu mà đồng ý.

“Tô Phương Dung cục cưng à, trân trọng cơ hội nha.” Phú Quý cầm cốc cà phê, lúc đi qua người cô, vỗ vỗ vai cô một cái, bất ngờ nháy mắt ra hiệu: “Làm việc kích thích ở phòng làm việc cũng rất được yêu thích đấy. Bảo đảm oán khí đêm hôm qua đều bay biến hết!”

“…” Tô Phương Dung không còn gì để nói, sau khi lấy túi ném anh ta một cái thì cầm tài liệu chạy ra ngoài.

Tầng 29, phòng làm việc Tổng giám đốc.

“Anh Phong, đôi nhẫn này là em thiết kế khi còn đang du học bên nước ngoài, tuy rằng là tác phẩm thời kỳ đầu nhưng em rất yêu thích nó. Anh cảm thấy thế nào?”

Ngọc Vân dựa vào trước bàn, trong tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi, so với chiếc nhẫn trên ngón út tay trái của Tần Lệ Phong, tuy rằng hình dáng không khác là mấy, nhưng lại tinh tế lóa mắt hơn.

Tần Lệ Phong khẽ nhìn sang, chỉ vỏn vẹn “ừ” một tiếng.

“Chỉ thế thôi sao?”

Lông mày Ngọc Vân khẽ nhếch lên, dường như không hề hài lòng với câu trả lời của anh.

Anh nói: “Là một người làm ăn thuần túy, tôi không hề hiểu gì về nghệ thuật, càng là kẻ ngoại đạo với việc thiết kế đá quý. Cho nên, cô muốn có được câu trả lời như thế nào từ phía tôi?”

Lời này của anh khiến Ngọc Vân nhất thời không biết nói gì cả.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ.

“Vào đi.” Tần Lệ Phong trầm giọng nói.

Cửa bị mở ra, Tô Phương Dung cầm theo tài liệu tiến vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngọc Vân.

Người kia khẽ nâng đuôi mắt, không nói chuyện, chỉ là lơ đãng để chiếc hộp nhỏ trong tay lên bàn, sau đó xoay người lại, đi đến chỗ đối diện với bàn làm việc, tùy ý cầm lên một tập tài liệu đang xem giở, thái độ tùy tiện vô cùng.

Tô Phương Dung đi lên phía trước: “Tổng giám đốc Tần, đây là báo cáo điều tra mà anh cần.” Ánh mắt quét qua, lại nhìn thấy cặp nhẫn đôi để ở trên bàn, ánh mắt cô rõ ràng có phần ngưng lại.

Tần Lệ Phong vẫn đang xử lý công việc vừa rồi, ngay đầu cũng không ngẩng lên: “Để ở đây đi.”

“Vâng ạ.” Tô Phương Dung quay người muốn đi, lại bị gọi giật lại.

“Cô Tô.”

Nghe thấy cách xưng hô xa lạ như vậy, tuy rằng trong lúc làm việc là rất bình thường, nhưng Tô Phương Dung vẫn thấy khó chịu. Áp chế cảm xúc trong lòng xuống, cô quay người qua: “Tổng giám đốc, anh còn muốn dặn dò gì nữa ạ?”

Người Tần Lệ Phong hơi dựa vào ghế, ánh mắt hơi nâng lên, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tập tài liệu cô mang đến. Anh không chút để ý mở miệng: “Cô Tô đối với việc hợp tác cùng Duyệt Lai, đúng là vô cùng tận tâm.”

Tô Phương Dung không hiểu, cho nên nhìn về phía anh, có thể đạt được khen ngợi của Tần Lệ Phong, thực sự là khó hơn lên trời!

Mặc dù đoán không ra, nhưng cô vẫn cẩn thận trả lời lại một cách công thức hóa: “Bởi vì trước đây suy cho cùng đều là tôi đi theo nó, đối với chi tiết nhỏ tương đối hiểu rõ, huống chi, đây là công việc mà công ty giao cho tôi, tôi đương nhiên phải dốc toàn lực…”

Tần Lệ Phong khẽ híp mắt lại, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út.

Động tác nhỏ này tự nhiên là bị Tô Phương Dung thu vào trong mắt, và cũng vì vậy mới chú ý đến, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trong tay anh, với đôi nhẫn để trên bàn kia có màu sắc chế tác, vô cùng giống nhau!

Giống như… đều cùng từ tay một người mà ra.

Cô không nhịn được nghĩ đến Ngọc Vân.

Tần Lệ Phong gật gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh rũ mắt xuống, tiếp tục làm việc: “Được rồi, ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Dù Tô Phương Dung có chậm chạp hơn nữa cũng có thể cảm nhận ra được, tâm tình của vị Tổng giám đốc trước mắt này không được tốt cho lắm.

Không, là rất không tốt.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ngọc Vân chưa hề rời khỏi hai người, đến tận khi tiếng đóng cửa vang lên, cô ta mới lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn Tần Lệ Phong một cái: “Anh Phong, anh có chuyện gì không vui sao?”

Tần Lệ Phong liếc nhìn cô ta một cái: “Tại sao lại hỏi thế?”

Cô ta khẽ cười: “Bởi vì, em phát hiện tính tình của anh gần đây thật sự khó chịu hơn rất nhiều.”

Tần Lệ Phong không đáp, một lúc lâu sau anh mới nâng mắt lên: “Tôi từng nói rồi, kết nối công việc, sẽ có người phụ trách chuyên môn đến làm, cô không cần mỗi lần đều đến trước, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian thiết kế của cô.”

“Nhưng mà em muốn đến.” Ngọc Vân khẽ cười nhìn Tần Lệ Phong, mặc dù không phải rất xinh, nhưng khí chất lại vô cùng tốt.

Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn tập tài liệu Tô Phương Dung mang đến, ngón tay thon dài lật giở từng trang: “Nhưng tôi rất bận.”

Anh không chút dấu vết từ chối sự nhiệt tình của cô ta. Ngọc Vân là một người phụ nữ thông minh, biết rằng mặt dày quấn lấy anh chính là tự đào hố chôn mình. Vậy nên, cô ta ưu nhã cười một cái: “Nếu như anh đã hạ lệnh đuổi khách rồi, vậy thì em chỉ đành đi về thôi.”

Cô ta đi lên trước, nhìn cặp nhẫn đôi trên bàn, lời nói mang theo ý sâu xa khác: “Đây là tác phẩm em yêu thích nhất, hy vọng anh sẽ thích nó.” Nói xong, cô ta ưu nhã bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Tần Lệ Phong quét mắt qua chiếc hộp nhỏ trên bàn, cau mày đóng hộp lại, tùy ý ném vào trong ngăn kéo.

Trước thang máy, Tô Phương Dung đang nhìn chằm chằm con số ở trên đầu, luôn cảm thấy, thang máy chạy lên quá chậm.

Lúc này, có tiếng giày cao gót vang lên phía sau.

Nghiêng đầu qua, là Ngọc Vân đi đến bên cạnh cô: “Cô Tô.” Cô ta cười nhẹ chào hỏi: “Chính thức giới thiệu một chút đi, tôi là Ngọc Vân.” Ngọc Vân hữu nghị chìa tay phải ra.

Tô Thanh Dung nhìn cánh tay đó, là một đôi tay rất đẹp, tinh tế thon dài. Cô ngại ngùng nắm lấy tay của đối phương: “Tô Phương Dung.”

Ngọc Vân thu tay về, cùng cô đợi thang máy, điềm nhiên như không nói: “Chuyện của cô với anh Phong, tôi đã biết, cho nên, cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi với anh Phong… Hiện giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Giọng điệu của cô ta mập mờ như vậy, cho dù Tô Phương Dung không muốn nghĩ nhiều, lúc này cũng không tránh khỏi suy đoán lung tung. Mối tình đầu gặp lại nhau một lần nữa, thật sự chỉ đơn giản là như vậy thôi sao?

Nhưng rất nhanh, Tô Phương Dung lại cau mày vì cách nghĩ của chính mình.

Bọn họ như thế nào, sao cô phải quan tâm làm gì? Người ta nhen nhóm tình yêu hay là nối lại tình cũ, đều chẳng liên quan gì đến cô cả!

Vậy… Tần Lệ Phong thì sao?

Từ những phản ứng mấy ngày gần đây của anh, có lẽ… anh vẫn còn yêu cô ta.

Khóe môi Ngọc Vân chứa đựng ý cười, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn chìm vào trong hồi ức của chính mình: “Là do tôi quá coi trọng sự nghiệp, lại không muốn bị bố của anh Phong coi thường. Cho nên, vẫn luôn muốn có chút đột phá trong sự nghiệp, cuối cùng lựa chọn rời xa anh ấy để học chuyên sâu… Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất hối hận, lúc đó anh ấy nhất định cũng rất đau khổ.”

Tô Phương Dung chỉ lẳng lặng nghe, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm con số trên đầu thang máy, cô cảm thấy, tốc độ hôm nay của thang máy thật sự quá chậm chạp, chậm đến mức khiến người ta có chút tâm phiền ý loạn.

“Có lúc, tham vọng trong sự nghiệp của phụ nữ không nên quá mạnh mẽ, giống như cô Tô đây là vừa đủ.”

Nghe thấy chủ đề lại chuyển lên người mình, Tô Phương Dung sửng sốt: “Tôi?”

“Đúng vậy.” Ngọc Vân cười nhẹ nói: “Không phải rất được việc sao, ít nhất cũng tính là có công việc nuôi sống chính mình. Đàn ông thích nhất người phụ nữ như vậy, không giống tôi, quá mạnh mẽ lại quá có chủ kiến, sẽ khiến đàn ông cảm thấy áp lực.”

Vừa nói, cô ta lại hạ mắt xuống, ý cười ở khóe miệng tràn ra: “Cho nên, cũng chỉ có người đàn ông như anh Phong mới phù hợp với tôi, cũng chỉ có người lớn mạnh ưu tú như anh ấy, mới xứng đôi với tôi.”

Cửa thang máy mở ra, cô ta cười nói tiếp: “Không giống cô Tô, đàn ông phù hợp với cô có rất nhiều, tuy rằng đều không khác là bao, nhưng cũng không cần chọn lựa kỹ lưỡng quá làm gì để tốn thời gian.”

Advertisement
';
Advertisement