Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 98: Cùng đi mua đồ ăn với tổng giám đốc Tần.

Về đến nhà, Tô Phương Dung bế Gia Bảo vào phòng, đắp chăn cho cậu bé, sau đó rời khỏi phòng, vào phòng tắm rửa mặt. Cô nhìn bản thân mình trong gương, nhắm mắt lại hít thở dồn dập, song tiếng tim đập như trống trận vẫn vang lên bên tai.

“Tô Phương Dung, đó chỉ là ngoài ý muốn thôi…” Đúng, chỉ là ngoài ý muốn tôi, cô tự an ủi bản thân, sau đó lấy khăn mặt lau khô mặt mình.

Lúc này, cửa bị mở ra, cô quay sang nhìn.

“Chị…” Giọng nói nghẹn ngào của Tô Thanh Vân vang lên. Cô ta nức nở nói: “Chị… Chị phải giúp em…”

Tô Phương Dung cau mày: “Sao vậy?”

“Rõ ràng em làm việc ở công ty như bình thường, nhưng hôm nay em lại đột nhiên nhận được điện thoại của nhân sự gọi tới, nói… Nói em đã bị sa thải…” Nói rồi, cô ta bật khóc.

“Tại sao lại như vậy? Có phải em đã làm sai chuyện gì không?”

Tô Phương Dung cũng sửng sốt.

Tô Thanh Vân càng khóc to hơn: “Em cũng không biết! Mấy ngày nay em rất cố gắng, ngay cả giám đốc cũng khen em thông minh hiếu học… Ai biết đắc tội với ai…”

Tô Phương Dung nhíu mày, không khỏi an ủi: “Em đừng khóc nữa. Để chị tới công ty hỏi thử xem.”

“Chị…” Tô Thanh Vân nắm chặt tay Tô Phương Dung: “Chị phải giúp em, em không muốn trở về nơi như quán bar, em không muốn liên quan tới loại người như anh Sẹo nữa…”

“Em đừng sốt ruột. Bị sa thải dù sao cũng có nguyên nhân, chị sẽ hỏi rõ giúp em.”

Nghe thấy Tô Phương Dung hứa hẹn, Tô Thanh Vân dần nín khóc: “Cảm ơn chị… Bây giờ em chỉ có thể dựa vào chị thôi.”

“Ừ, đừng khóc, về phòng ngủ trước đi.” Tô Phương Dung cũng thấy kỳ quái, gọi điện thoại thông báo sa thải rõ ràng không phù hợp với quy trình.

Nghỉ ngơi hai ngày, Tô Thanh Vân đều không có hưng trí, ngay cả Tô Phương Dung muốn đi bệnh viện mà cô ta cũng không nhúc nhích, chỉ ở trong phòng khách xem TV, không thì nói chuyện với bạn bè, đa phần nói công ty bất công như thế nào, sa thải mình. Cuối cùng tới thứ hai, Tô Phương Dung vừa rời giường thì thấy em họ đã nấu bữa sáng xong, ân cần bưng lên bàn. Thấy cô đi ra, cô ta lập tức nghênh đón: “Chị, mau tới ăn sáng đi.”

“Í, đúng là hiếm thấy.” Tô Phương Dung cười, rửa mặt rồi ngồi vào bàn, lại đánh thức Gia Bảo, ba người ngồi cùng nhau ăn bữa sáng.

Tô Thanh Vân không có khẩu vị, ngẩng đầu cẩn thận hỏi Tô Phương Dung: “Chị, hôm nay chị… Sẽ đi hỏi thăm giúp em chứ?”

Thấy Tô Phương Dung đồng ý, cô ta mới nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.” Nhưng một lát sau, cô ta lại ngập ngừng ngẩng đầu: “Chị, chị không quên chứ?”

Tô Phương Dung bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Thanh Vân, chị hứa với em được chưa?”

“Không phải em không tin chị… Nhưng người ta lo lắng mà.” Tô Thanh Vân quấy cháo, không yên lòng nói.

Tô Phương Dung xoa trán: “Em là em gái chị, đương nhiên chị sẽ cố gắng, đừng lo lắng.”

Tô Thanh Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết chị tốt với em nhất.”

Tô Phương Dung lên tầng 29, đứng ở cửa không biết có nên vào hay không. Nếu không phải phòng nhân sự nói rằng chính Tần Lệ Phong đã ra lệnh sa thải Tô Thanh Vân thì cô sẽ không ngờ được. Đúng là công ty là của nhà anh ta, nhưng chuyện gì cũng phải có lý do chứ? Nghĩ tới chuyện em họ hiếm khi muốn nghiêm túc làm việc, Tô Phương Dung cắn môi, biết là không hợp quy củ, nhưng cô vẫn tiến lên gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Tần Lệ Phong vang lên.

Tô Phương Dung mở cửa vào phòng, trong phòng rất lạnh, khiến cô hơi rùng mình. Cô đi đến trước bàn làm việc của Tần Lệ Phong. Thấy cô, Tần Lệ Phong cũng đoán được chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Tần…” Tô Phương Dung nổi lên dũng khí hỏi: “Có phải Tô Thanh Vân đã làm gì sai không? Không thì sao anh lại sa thải cô ấy?”

Tần Lệ Phong chậm rãi tựa lưng vào ghế, thả lỏng thân thể, khẽ híp mắt nhìn cô. Từ thái độ nghiêm túc của cô có thể nhận thấy chắc hẳn cô còn chưa biết cô em gái mà cô cố gắng bảo vệ đã làm những gì.

“Ông chủ sa thải nhân viên còn cần lý do sao?”

Anh thản nhiên nói.

Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn Tần Lệ Phong: “Nhưng tôi không cho rằng anh là loại người sẽ vô cớ đuổi việc nhân viên.”

“Vậy à?”

Tần Lệ Phong nhếch môi cười, ánh mắt hơi thay đổi, sắc mặt cũng dịu đi nhiều: “Thì ra cô đánh giá tôi còn rất cao.”

“Cho nên anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”

Tần Lệ Phong rũ mi mắt: “Em gái cô biết nguyên nhân.” Có những việc anh không nói là vì không muốn tước đoạt sự ngây thơ và lương thiện của cô, huống chi cô vẫn luôn coi trọng tình thân. Nếu biết chuyện em gái đã làm, cô sẽ rất khó chấp nhận.

Thấy anh không muốn nói, Tô Phương Dung cau mày chặt hơn: “Mặc dù tôi không biết lý do là gì, nhưng con bé chưa từng sai lầm trong công việc, vẫn luôn cố gắng học tập.” Cô mím môi, do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Cho dù con bé thật sự phạm lỗi thì anh có thể… Tha thứ cho con bé lần này không? Coi như là… Tôi nợ anh một ân tình.”

Tần Lệ Phong nhìn cô chằm chằm. Tô Phương Dung cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt: “Tôi biết mình không nên yêu cầu như vậy, chẳng qua tôi chưa từng thấy Thanh Vân nghiêm túc làm một việc như thế.”

Tần Lệ Phong khựng lại một lát rồi nói: “Cho cô ta đi làm đi.”

“Thật hả?”

Tô Phương Dung mừng rỡ hỏi.

Sắc mặt Tần Lệ Phong càng đen, như thể bị cô chọc giận: “Nhưng cô hãy chuyển lời cho cô ta, nếu còn bị tôi phát hiện cô ta làm chuyện không nên làm thì sẽ không chỉ đơn giản là bị sa thải đâu.”

Mặc dù Tô Phương Dung khó hiểu, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, vội gật đầu: “Tôi sẽ giám sát con bé.”

Anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài làm việc.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần!”

Tô Phương Dung rời đi, sau đó gọi điện thoại cho Tô Thanh Vân.

“Thanh Vân, chị đây… Ừ, em có thể đi làm rồi…”

“Thật hả? Tuyệt vời quá!” Tiếng kêu vui sướng của Tô Thanh Vân vang lên: “À đúng rồi, em muốn ra ngoài mua một bộ đồ mới, muốn xuất hiện với hình tượng mới!”

Thấy điện thoại đột nhiên bị cúp, Tô Phương Dung khựng lại một lát, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sắp tan tầm, Tô Phương Dung chuẩn bị tới bệnh viện, bèn gọi cho bà Tô trước.

“Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì? Con nhân tiện đóng gói mang tới.”

“Ha ha, không cần đâu, mẹ với bố con đã xuất viện rồi, bây giờ đang ở nhà.”

“Xuất viện á?”

Tô Phương Dung sửng sốt: “Chuyện lớn như vậy sao không báo cho con?”

“Tại bố con cứ nằng nặc đòi ra viện, mẹ hết cách rồi nên đành phải đi tìm bác sĩ ký tên, không ngờ cậu Tần lại phái người tới đón bố mẹ, còn mời một hộ sĩ cao cấp cho bố mẹ…”

Tô Phương Dung rất kinh ngạc, tại sao Tần Lệ Phong lại không nói cho cô?

Bà Tô còn khen tiếp: “Cậu Tần suy nghĩ chu đáo quá, mẹ không biết nên cảm ơn thế nào mới phải. Phương Dung, con phải làm việc chăm chỉ để báo đáp cho cậu ấy!”

“Con biết rồi… Mẹ, con về nhà thăm bố mẹ nhé.”

Tô Phương Dung khựng lại: “Bây giờ tôi đi mua đồ ăn.”

“Cùng nhau.” Tần Lệ Phong nhìn cô: “Có vấn đề không?”

Tô Phương Dung cười lúng túng: “Không có vấn đề gì.”

Lúc quay lưng lại, cô nhất thời dở khóc dở cười. Cảnh tượng Tần Lệ Phong muốn cùng cô mua đồ ăn thật sự rất khó tưởng tượng.

Hoàn cảnh trong chợ rối ren, Tô Phương Dung dẫn Tần Lệ Phong đến đây. Tần Lệ Phong cau mày, cảm thấy không quen lắm. Thấy vẻ mặt anh ngượng nghịu, Tô Phương Dung trêu ghẹo: “Anh là anh ngồi trong xe chờ tôi đi.”

Tần Lệ Phong lườm cô: “Không cần.”

Nơi này tràn ngập mùi máu tươi tanh ngòm. Tô Phương Dung quay lại hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Tần Lệ Phong nhìn chung quanh, không mấy hứng thú: “Gì cũng được.”

“À.” Tô Phương Dung gật đầu, cảm thấy vẻ mặt của Tần Lệ Phong rất thú vị. Cô kéo Tần Lệ Phong vào sâu trong chợ như muốn đùa dai. Các quầy hàng đều lên tiếng chào đón.

“Phương Dung à, đây là chồng cháu hả? Thật săn sóc, còn cùng cháu đi mua đồ ăn nữa chứ!” Bà thím quầy súp lơ nhiệt tình hỏi.

“Không…” Tô Phương Dung đang định phủ nhận thì Tần Lệ Phong lại lễ phép gật đầu: “Chào bác.”

Tần Lệ Phong kinh ngạc quay sang nhìn anh. Tần Lệ Phong nhìn lướt qua rau dưa trên quầy, tùy ý chọn một ít bỏ vào túi nilon.

“Đừng…” Tô Phương Dung trợn mắt lên, mấy loại rau đó hơi kém cỏi, cô lập tức giữ tay anh.

Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn cô, khó hiểu: “Sao vậy?”

Tô Phương Dung cười ha ha, ngượng ngùng nói thẳng trước mặt bà thím là rau của người ta không đủ tươi.

“Không sao không sao…” Cô cười cầm lấy túi nilon trên tay Tần Lệ Phong, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Để tôi chọn cho.”

Tần Lệ Phong nhướng mày, phủi tay để cô làm.

Advertisement
';
Advertisement