Trước đây cô ấy thích vẻ ngoài của Kỷ Hiến, nhưng giờ đã chuyển sang thích người khác rồi, coi như chưa nhìn thấy đi.

 

Có lẽ những người giàu có đã quen dùng hàng hiệu sang trọng, giờ muốn thử cảm giác dùng hàng rẻ tiền, thô sơ chăng?

 

Cùng lúc đó.

 

Mấy chàng trai đứng quanh Kỷ Hiến đều không thể tin vào mắt mình, đồng loạt bàng hoàng đứng yên tại chỗ.

 

Họ hoàn toàn không ngờ rằng Kỷ thiếu lại thật sự quàng chiếc khăn mà Kiều Trân tặng sao?

 

Điên rồi!

 

Chiếc khăn này nhìn qua là biết chất lượng kém, có khi là loại 9 tệ 9 kèm phí vận chuyển ấy chứ, đến cả làm giẻ lau họ còn chê!

 

Có vô số điều họ muốn hỏi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hiến, họ lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào.

 

Vũ Văn Kiếm im lặng siết chặt nắm tay, bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa.

 

Ánh mắt anh ta lóe lên, bất ngờ mở miệng, cất giọng cười lớn:

 

"Kỷ thiếu này, chiếc khăn mà Kiều Trân tự tay đan cho cậu thật không tồi nhỉ, không biết cô ta đã dành bao nhiêu tâm sức, còn đặc biệt tặng cậu vào đúng ngày sinh nhật để làm cậu vui lòng nữa đấy~"

 

Kỷ Hiến lạnh lùng ngước mắt, dường như nghe được điều mình muốn, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

 

Ngay sau đó, ngoài cửa nhà vệ sinh.

 

Bước chân của Tần Dực Trì khựng lại, cả người đột nhiên cứng đờ.

 

——"Chiếc khăn mà Kiều Trân tự tay đan cho cậu…"

 

——"Còn đặc biệt tặng cậu vào đúng ngày sinh nhật…"

 

Mỗi một từ như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m liên tiếp vào trái tim anh, m.á.u chảy đầm đìa, đau đớn đến thấu xương.

 

Nỗi đắng cay lan tỏa dần dần trong lòng.

 

Tần Dực Trì sững sờ đứng tại chỗ, lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc khăn màu xám đậm của mình, không nói một lời.

 

Anh siết chặt tay, cố gắng đè nén cảm giác cay đắng đang trào lên trong lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.

 

Ngoài trời mưa đột nhiên nặng hạt, cả ngôi trường bị bao phủ bởi màn mưa dày đặc, từng giọt mưa lạnh lẽo văng tung tóe, thấm sâu vào lòng người.

 

Anh không phải không biết, Kiều Trân chỉ coi anh như một người anh trai lớn lên cùng mình;

 

Anh không phải không biết, trước đây Kiều Trân đã thích Kỷ Hiến nhiều đến thế nào.

 

Trước đây, Kiều Trân luôn thỉnh thoảng chống cằm nhìn lén Kỷ Hiến, chủ động nhờ Kỷ Hiến chỉ bài toán, tặng Kỷ Hiến sữa chua dâu tây và các loại đồ ăn vặt, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Kỷ Hiến không rời, đôi mắt luôn rạng rỡ, lòng đầy mong đợi…

 

Những điều này, anh đều biết rất rõ.

 

Nhưng biết thì có ích gì, anh không có tư cách để hỏi, càng không có tư cách để ghen tuông.

 

Yết hầu Tần Dực Trì khẽ chuyển động, cúi đầu với ánh mắt đầy u ám, rồi quay người rời đi.

 

Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên khung cảnh buổi chiều hôm qua.

 

Trên những cánh đồng hoa bạt ngàn, gió thổi nhẹ nhàng, những cánh bướm bay lượn.

 

Cô gái mỉm cười rạng rỡ, đeo khăn quàng cổ cho anh, trong đôi mắt đầy ánh sao.

 

Lại nghĩ đến ngày mưa hôm đó, Kiều Trân cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, ấm ức rơi lệ, lí nhí nói:

 

"Tớ không thích Kỷ Hiến nữa."

 

Mọi hình ảnh đều hiện rõ mồn một trước mắt.

 

Tần Dực Trì nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dần dần lấy lại bình tĩnh.

 

Kiều Trân trông có vẻ hiền lành nhu mì, nhưng thực ra lại là một cô gái rất kiên định, là viên ngọc quý giá và lấp lánh nhất.

 

Với tính cách của cô ấy, tuyệt đối sẽ không gửi tặng đồ cho Kỷ Hiến thêm một lần nào nữa.

 

Chắc chắn có điều gì đó hiểu lầm, anh sẽ từ từ tìm cách hỏi cho rõ ràng.

 

Vì hiểu cô,

 

Nên tin tưởng cô.

 

Advertisement
';
Advertisement