Nghe vậy, mũi Kiều Trân cay xè, cô co người trong chăn, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang lăn dài trong khóe mắt.

 

Cô đã nhận ra, Tần Dực Trì đang cố tình tránh né câu hỏi của mình.

 

Trong khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc buồn bã và thất vọng đan xen, tạo thành một tấm lưới khổng lồ, trùm kín lấy cô, từng chút một nuốt chửng cô.

 

Kiều Trân cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng như vậy, thậm chí đau lòng đến mức khó thở.

 

Vậy là, Tần Dực Trì thực sự chỉ coi cô như em gái, anh thực sự không thích cô sao...

 

Tần Dực Trì quay người bước về phòng khách sạn bên cạnh, khi quay lưng lại với cô gái nhỏ, ánh mắt anh trở nên trầm lắng và u uất hơn.

 

Nhưng ngay lập tức, một bàn tay nhỏ bé mềm mại bỗng nắm chặt lấy cổ tay anh.

 

Anh khựng lại, từ từ quay đầu lại.

 

Kiều Trân không biết đã nghĩ đến điều gì đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy cổ tay anh.

 

Dù cố gắng kiềm chế nhưng giọng cô vẫn run rẩy, trong mắt đầy hoảng loạn và bối rối: "Tần Dực Trì, cậu cũng sẽ bỏ rơi tớ sao?"

 

Cô cảm thấy nếu Tần Dực Trì rời đi, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn như chú nai con đầy lo lắng, như thể coi anh là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

 

Nhưng sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn, cả người rơi vào vực sâu của sự lo âu và sợ hãi tột cùng.

 

Rõ ràng trạng thái của Kiều Trân không ổn, dường như đã bị điều gì đó kích thích.

 

Tần Dực Trì bước nhanh đến, ngồi bên cạnh giường, dịu dàng an ủi: "Sao tớ có thể bỏ rơi cậu được."

 

Anh thở dài một tiếng, đưa tay lên, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, lau đi những giọt nước mắt.

 

"Đừng khóc nữa."

 

Cô bé Kiều Trân say rượu này, thật sự là... hay khóc.

 

Nước mắt cứ như không phải trả tiền, từng giọt từng giọt lăn dài, như những hạt băng kết tinh.

 

Trong lòng cô rốt cuộc đã chất chứa bao nhiêu uất ức chứ.

 

Nghe vậy, Kiều Trân ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, cố gắng nén nước mắt, kiên quyết nói:

 

"Tớ, tớ không khóc nữa, vậy nên cậu đừng đi, có được không..."

 

Nhưng đôi mắt cô vẫn đẫm lệ, chỉ cần chớp mắt, vài giọt nước mắt lại lăn xuống, khiến cô trông càng thêm tội nghiệp.

 

Cô dùng đầu ngón tay nắm chặt lấy áo của Tần Dực Trì, không cho anh rời đi, càng khóc càng dữ dội.

 

Nước mắt cứ thế rơi mãi, như thể sẽ nhỏ thẳng vào tim Tần Dực Trì, lạnh lẽo, khiến trái tim anh đau nhói từng đợt.

 

Tần Dực Trì đưa tay xoa đầu cô: "Tớ không đi, ở lại đây với cậu, được không?"

 

Không biết đã phải an ủi bao lâu, đảm bảo rằng sẽ không bỏ cô lại, Kiều Trân mới dần dần bình tĩnh lại, sức nắm trên ngón tay cũng dần dần buông lỏng.

 

Khi say, cảm xúc đến thật kỳ lạ, mà cũng ra đi một cách khó hiểu.

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng dỗ được cô gái nhỏ say rượu này yên ổn.

 

Kiều Trân gật đầu, đáng thương nói: "Cậu không được lừa tớ đâu nhé..."

 

Tần Dực Trì đắp chăn cho cô, thuận theo lời cô nói: "Ừ, lừa người là cún con."

 

Kiều Trân chớp mắt, mím môi suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.

 

Cô cảm thấy Tần Dực Trì vốn dĩ là một chú chó lớn, nhưng khi nghe lời hứa này, lòng cô vẫn không khỏi vui mừng.

 

Giống như có một đóa hoa đào đang chớm nở trong tâm trí cô, nở rộ rực rỡ, tô điểm cho bức tranh mùa xuân.

 

Kiều Trân đột nhiên không còn buồn nữa, như một chú cún con, nhích qua một bên, chừa ra một khoảng trống lớn trên giường.

 

Đôi mắt say xỉn tràn ngập vẻ ngây thơ và dịu dàng, giọng nói ngọt ngào trong trẻo:

 

"Vậy cậu ngủ đây với tớ tối nay nha~"

 

Không biết có phải do đã uống nước mật ong hay không, giọng cô ngọt ngào như mật. Thời gian như dừng lại.

 

Advertisement
';
Advertisement