Chẳng hạn như khi cô hỏi Tần Dực Trì có thích cô không, dù chỉ một chút thôi,

 

Tần Dực Trì đã không trả lời, lặng lẽ tránh né.

 

Lại chẳng hạn như khi cô nói rằng mọi người đều không cần cô, Tần Dực Trì đã nói:

 

——Tớ cần cậu.

 

Mơ hồ nghe không rõ, Kiều Trân cũng không biết đó là ảo giác của mình, là một giấc mơ hay là lời thật sự từ miệng Tần Dực Trì.

 

Nhưng cô cảm thấy, trong lòng mình thật sự đã yên tâm hơn không ít…

 

Tần Dực Trì nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ thu mình trong góc giường, và cả đôi tai đỏ bừng của cô, không khỏi cúi đầu khẽ cười một tiếng.

 

Xem ra, cô nàng đã bắt đầu phủi sạch quan hệ rồi.

 

May mà chỉ ngồi bên cạnh Kiều Trân một đêm thôi, nếu thật sự chui vào chăn, chắc chắn anh sẽ bị cô tát cho tỉnh.

 

Tần Dực Trì hít một hơi thật sâu, yết hầu chuyển động: “Rửa mặt đi, tớ mua bữa sáng cho cậu rồi.”

 

“Ồ, được.” Kiều Trân ngây ngốc nhìn điểm hồng trên yết hầu của anh, ngẩn ngơ gật đầu.

 

Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nhưng cô không kịp bắt lấy đuôi của ánh sáng đó.

 

Phải chăng...

 

Phải chăng cô đã sờ vào yết hầu của Tần Dực Trì?

 

Vậy cô có sờ vào chỗ nào khác không?

 

Sau khi rửa mặt xong, Kiều Trân cầm lấy ly sữa đậu nành, mắt rưng rưng, giọng như tiếng muỗi kêu:

 

“Đêm qua, tớ chắc không làm chuyện gì quá đáng hơn chứ?”

 

Tần Dực Trì lười biếng dựa lưng vào ghế, giọng nói đầy ẩn ý: “Cậu đoán xem.”

 

Kiều Trân: “!!!”

 

Từ khách sạn nghỉ dưỡng quay về ký túc xá trường học, Kiều Trân lòng đầy lo lắng, cả người không thoải mái, trong lòng có một người tí hon đang điên cuồng vò đầu bứt tai.

 

Nhưng trong trường lại có tin đồn rằng Vũ Văn Kiếm đột ngột thôi học, không biết lý do là gì. Nghe nói cậu ta đã chuyển ra nước ngoài, trong thời gian ngắn chắc chắn không quay lại.

 

Mọi người ai nấy đều vui mừng không ngớt, đã từ lâu nhiều người không ưa cậu ta.

 

Kiều Trân thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Bên cạnh, các bạn cùng phòng mắt sáng như sao, đang bàn tán rôm rả, khuôn mặt đầy vẻ tò mò. Họ rất thích nghe về những chuyện ngọt ngào hàng ngày của Kiều Trân và Tần Dực Trì.

 

Trần Mỹ Hương chống cằm, ánh mắt lấp lánh: “Vậy là em uống nhầm rượu có nồng độ cao, say bí tỉ, rồi xin Tần Dực Trì ở lại ngủ cùng em à~”

 

Thịnh Lộ Lộ cắn một miếng dưa, rướn người lại gần: “Ồ~~~ Vậy chẳng phải là, hai người đã ngủ chung với nhau sao?”

 

Kiều Trân đỏ bừng mặt, chỉ muốn chui xuống đất, khẽ phản bác: “Không… cậu ấy chỉ ngồi cạnh tớ thôi, hơn nữa, cậu ấy không phải người sẽ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”

 

Ồ ồ ồ, vậy là bắt đầu bênh vực rồi đấy~

 

Thịnh Lộ Lộ mặt đầy vẻ “cưng quá đi mất”, nở nụ cười của các bà dì, phân tích lý trí mà táo bạo:

 

“Kiều Trân, cậu ấy chắc chắn thích cậu, có khi thầm yêu cậu lâu rồi ấy chứ? Còn cậu, chắc chắn là động lòng rồi!”

 

Người trong cuộc thì mù mờ, người ngoài cuộc lại sáng tỏ. Đại sư Thịnh thấy rõ rành rành luôn đấy!

 

Trần Mỹ Hương và Vân Nguyệt cũng gật đầu liên tục, ba vị quân sư đều đi đến cùng một kết luận.

 

Kiều Trân ngạc nhiên mở to mắt, tim đập như trống trận, suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nói được lời nào, chỉ khẽ lắc đầu.

 

Tần Dực Trì thầm yêu cô, làm sao có thể được chứ.

 

Cô có gì đáng để người ta thích, có gì đáng để người ta thầm yêu chứ…

 

Lông mi Kiều Trân khẽ rung, cô gục đầu xuống bàn, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Nhưng cô lại nghe rất rõ ràng, trong đầu không ngừng vang lên ba từ của Tần Dực Trì:

 

“Tớ cần cậu.”

 

Tim Kiều Trân đập thình thịch, sâu trong lòng như có một hạt giống, một sinh mệnh nhỏ bé, đầy sức sống.

 

Và bây giờ, hạt giống này không thể kiểm soát được mà bén rễ, nảy mầm, phá đất mà lên, mạch đập gấp gáp mà mạnh mẽ…

 

Advertisement
';
Advertisement