Kiều Trân ôm quả táo trở về ký túc xá, trên môi nở một nụ cười, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ của niềm hạnh phúc ngọt ngào.

 

Vừa mở cửa, ba “quân sư” đã đứng nghiêm nghị trước mặt, cẩn thận dò xét cô bằng ánh mắt sắc bén:

 

"Kiều Trân, đứng nghiêm!"

 

Kiều Trân lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, đôi mắt ngấn nước chớp chớp, giọng nói mềm mại: "Có chuyện gì vậy?"

 

Quân sư Vân Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Vừa rồi em đi đâu?"

 

Kiều Trân chợt cảm thấy hơi chột dạ, ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Em… đi đổ rác mà."

 

Cô nói thật, khi xuống lầu, cô thật sự đã tiện tay mang túi rác ở cửa đi đổ.

 

Bên cạnh, Trần Mỹ Hương nghiến răng tức giận: "Chúng tôi ba người ở ngoài ban công đều nhìn thấy rồi, Tần Dực Trì, cậu ta xoa đầu em! Cậu ta dám, dám xoa đầu em! A a a! Chị đây phải g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ta!"

 

Tên đàn ông khốn kiếp này, dám động tay động chân với Trân Trân của chị!

 

Đáng ghét, thật sự đáng ghét!

 

Ánh mắt của Trần Mỹ Hương sắc bén như muốn lao tới c.h.é.m Tần Dực Trì, Kiều Trân lặng lẽ rụt cổ lại.

 

Cô thật ra không thấy có gì lạ.

 

Tần Dực Trì từ nhỏ đã thích xoa đầu cô, cô đã quen với việc đó từ lâu rồi.

 

Sau khi rửa sạch táo, Kiều Trân ngồi trên ghế, thật thà kể lại mọi chuyện.

 

Nghe xong, Trần Mỹ Hương tỉnh táo hẳn: "Miệng của đàn ông giỏi lừa lắm, lại còn nói là ‘táo may mắn’, ăn vào là có may mắn? Chị không tin đâu."

 

Lừa người mà!

 

Thịnh Lộ Lộ thì ôm lấy trái tim nhỏ hồng hồng của mình, đôi mắt ngấn lệ long lanh, hò hét ầm ĩ:

 

"Trời ơi, Trân Trân, hai người các cậu rắc đường ngọt quá đi, còn ngọt hơn cả cặp đôi C mà tớ đang hâm mộ nữa!!"

 

Kiều Trân đang gặm quả táo đỏ, bị trêu chọc như vậy, ngón tay hơi xiết chặt lại, khuôn mặt dần dần nóng lên, trong lòng dâng trào biết bao cảm xúc phức tạp.

 

Vân Nguyệt tranh thủ hỏi: "Vậy quả táo cậu ấy tặng có ngọt không?"

 

Kiều Trân cúi mắt, nhẹ giọng và chân thành nói: "Rất ngọt."

 

Quả táo vừa to vừa đỏ, rất giòn, nhiều nước, thực sự rất ngọt…

 

Ăn xong quả táo, Kiều Trân bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Hộp quà hình tuần lộc bỗng nhiên rơi ra một tấm thiệp nhỏ màu đen, trên đó chữ viết bay bổng, sắc sảo và mạnh mẽ:

 

【Tối nay cậu có sẵn lòng đi đến một nơi với tớ không?】

 

Kiều Trân sững sờ, đôi mắt chợt sáng lên, tim đập chậm một nhịp.

 

Cô cầm tấm thiệp, lật đi lật lại xem.

 

Đi đâu với anh ấy…?

 

Tần Dực Trì rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói ra, nhưng anh lại cố ý viết nó trên tấm thiệp.

 

Điều đó khiến nó càng trở nên trang trọng hơn.

 

Sự tò mò của Kiều Trân bị khơi gợi, cả buổi chiều cô cứ nghĩ mãi về câu nói đó, thậm chí nhắn tin hỏi.

 

Nhưng Tần Dực Trì thật hư, kín miệng lắm, cứ nhất quyết không chịu nói cho cô biết.

 

Đáng ghét quá!!

 

Trong lòng cô như bị một con mèo con cào mấy cái, ngứa ngáy khó chịu, vừa mong đợi vừa hồi hộp…

 

Buổi tối mùa đông đến nhanh hơn bình thường, mới năm giờ đã tối đen, gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh.

 

Kiều Trân mặc một chiếc áo phao màu vàng nhạt, đeo túi chéo, đi tàu điện ngầm, được Tần Dực Trì đưa đến khu thương mại mới mở ở trung tâm thành phố.

 

Hôm nay là đêm Giáng sinh, không khí vô cùng náo nhiệt, người già trẻ nhỏ đều có mặt, còn có rất nhiều coser tụ tập chụp ảnh.

 

Trên không trung, một tấm lưới khổng lồ đan bằng dây thừng dày, treo những ngôi sao lấp lánh, khẽ lay động dưới cơn gió lạnh, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt.

 

Một cây thông Noel khổng lồ đứng sừng sững ở trung tâm, được trang trí bằng những viên đá quý đủ màu sắc, rực rỡ nhiều màu, thêm vào một chút cảm giác mơ màng tuyệt đẹp.

 

Như một bức tranh thơ mộng, vô cùng lãng mạn.

 

Nhiều cặp đôi đứng trước cây thông Noel ôm nhau, trao nhau lời yêu thương.

 

Kiều Trân hơi ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đôi mắt cũng phản chiếu những ngôi sao vàng rực rỡ, lấp lánh sáng ngời.

 

“Đẹp thật đấy…”

 

Gần đây cô không quan tâm lắm đến những chuyện này, không biết ở đây vừa mở khu thương mại, lại càng không biết có hoạt động mơ màng như vậy.

 

Có lẽ vừa mới khai trương, lại trùng vào đêm Giáng sinh và Noel, để thu hút người qua lại, nên tổ chức hoành tráng như thế.

 

“Kiều Trân.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên.

 

Kiều Trân ngẩng đầu nhìn anh: “Hửm?”

 

Tần Dực Trì lấy từ túi áo ra hai chiếc kẹp tóc hình tuần lộc nhỏ, hơi cúi người về phía cô, giọng có chút lười biếng:

 

“Mọi người đều có, tớ gắn cho cậu nhé?”

 

Kiều Trân chớp mắt, lúc thì cúi đầu nhìn hai chiếc sừng tuần lộc nhỏ, lúc lại ngẩng đầu nhìn xung quanh.

 

Quả thật, các cô gái xung quanh gần như đều đeo kẹp tóc tuần lộc, rất dễ thương, rất xinh đẹp.

 

Nhưng chiếc kẹp tóc Tần Dực Trì cầm trên tay có chút khác biệt, còn có chuông nhỏ màu vàng, trông tinh xảo hơn.

 

Kiều Trân gật đầu, không nhịn được hỏi: “Cậu lấy nó ở đâu vậy?”

 

Nhìn anh, không giống người sẽ làm những việc như thế này, hay nói cách khác, anh không phải kiểu người lãng mạn…

 

Quả nhiên, anh đáp hờ hững: “Mua táo được tặng.”

 

Kiều Trân: “... Ồ.”

 

Advertisement
';
Advertisement