Khi nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh này, trong khoảnh khắc, Kiều Trân sững sờ, hơi thở rối loạn, tim cô chợt thắt lại.

 

——Hãy để anh bảo vệ em.

 

Đây… chắc là tấm thiệp kèm theo trong bó hoa thôi, đúng rồi, nhất định là thế.

 

Tần Dực Trì đã nói rằng anh nhìn thấy tiệm hoa giảm giá nên tiện tay mua thôi, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều đến vậy… đúng không?

 

Kiều Trân từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không thể không tưởng tượng:

 

Nhỡ đâu?

 

Nhỡ đâu anh đã chuẩn bị đặc biệt, hoặc là chính anh tự chọn tấm thiệp này thì sao.

 

Kiều Trân khẽ mím môi, trong lòng cẩn thận nhảy cẫng lên vì vui sướng.

 

Giống như một chú chuột hamster đang lén ăn vặt.

 

Cô hài lòng ôm bó hoa, đôi mắt lấp lánh như sao.

 

Bó hoa hồng Kỵ sĩ Đen này rất đẹp, cao quý và bí ẩn, như đang nở rộ lặng lẽ trong vực thẳm, tạo nên bầu không khí lãng mạn đầy cao cấp.

 

Con người luôn có tâm lý so sánh, và Kiều Trân cũng có một chút.

 

Cô nhìn xung quanh, liếc qua những bó hoa của người khác rồi lại cúi đầu nhìn bó hoa của mình, không khỏi mỉm cười, trong lòng như được ngâm trong mật ngọt.

 

Cô cảm thấy, bó hoa mà Tần Dực Trì tặng là bó hoa đẹp nhất, quyến rũ nhất trong toàn bộ hội trường!!

 

Kiều Trân lấy điện thoại ra định chụp ảnh.

 

Chụp bó hoa này, và cả tấm thiệp trên bó hoa.

 

Muốn lưu giữ mãi mãi những khoảnh khắc đẹp đẽ này, giống như cơn mưa sao băng đêm qua, để khi về già cô có thể từ từ nhớ lại.

 

Khi cô đang suy nghĩ như thế, đột nhiên Tần Dực Trì tiến đến bên cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm: "Để tớ chụp cho cậu."

 

Kiều Trân gần như theo bản năng, nói "Được", nhưng ngay sau đó lại có chút hối hận.

 

Cô thích chụp ảnh đồ vật, phong cảnh, nhưng lại không thích chụp mình, trong album ảnh tự sướng của cô gần như chẳng có mấy tấm.

 

Nhưng cô nghĩ lại, hôm nay đã trang điểm kỹ lưỡng thế này, thêm bó hoa đẹp như vậy, quả thật nên chụp một tấm ảnh kỷ niệm.

 

Chưa kịp chuẩn bị, Tần Dực Trì đã lùi lại một bước, giơ điện thoại lên nhắm vào cô.

 

Hơn nữa, anh còn ngồi xuống để tìm góc chụp!

 

Tư thế chụp ảnh cho người khác không thể nào chuẩn hơn.

 

Anh ngẩng cằm lên, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại, điện thoại cũng nghiêng nhẹ theo.

 

Dưới ánh sáng nhấp nháy, bóng tối bao phủ nửa khuôn mặt, gương mặt tuấn tú của chàng trai như được phủ một lớp tà khí.

 

Tần Dực Trì trông cực kỳ nghiêm túc và kiên nhẫn.

 

Kiều Trân ngẩn người, ôm bó hoa, cứng ngắc giơ hai ngón tay làm biểu tượng chữ V, mỉm cười với ống kính.

 

Tần Dực Trì khẽ nuốt: "Được rồi, đổi động tác khác đi."

 

Nụ cười của Kiều Trân từ từ đông cứng trên khuôn mặt, đầu óc quay cuồng.

 

Cứu tôi với…

 

Hình như cô chỉ biết giơ hai ngón tay, nghĩ nát óc cũng không ra động tác nào khác.

 

Đầu Kiều Trân đột nhiên nảy ra một ý, cô đưa ngón trỏ ra, chạm vào má phải của mình, chớp chớp đôi mắt ướt át:

 

"Thế này thì sao? Có kỳ lạ không?"

 

Nghe vậy, Tần Dực Trì chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại trên má Kiều Trân, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.

 

Cô gái mặc chiếc váy đen cúp ngực, đeo găng tay nhung đen, trông rất thanh lịch và duyên dáng.

 

Nhưng cô lại ngây thơ đưa ngón trỏ lên, ấn vào má mềm mại trắng nõn của mình, đôi mắt trong veo như nước, lại thêm vẻ ngốc nghếch.

 

Ánh mắt Tần Dực Trì bị cô hút chặt, không khỏi nghĩ rằng, cô thỏ nhỏ chắc đã lớn lên từ một thứ gì đó đáng yêu lắm nhỉ.

 

Nếu không, sao lại có thể đáng yêu đến thế?

 

Lần trước khi Kiều Trân say rượu, anh đã không thể kiềm chế mà nhẹ nhàng chạm vào má cô.

 

Rất mềm, rất mịn, như trời tháng Hai vậy.

 

Ánh mắt Tần Dực Trì từ từ di chuyển xuống, chỉ thấy chiếc váy đen của cô gái ôm sát, làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô.

 

Advertisement
';
Advertisement