Bên trong căn biệt thự cao cấp.

 

【Cậu Kỷ, đây là những bức ảnh mà cậu yêu cầu】

 

Kỷ Hiến đã liên tục mấy chục ngày không ngủ được giấc nào ngon, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, tinh thần cực kỳ tệ.

 

Anh cố gắng gượng, gương mặt u ám, phóng to bức ảnh.

 

Trong sân trượt tuyết trắng xóa, một nam một nữ nắm tay nhau trượt xuống, tư thế thân mật, bầu không khí lãng mạn;

 

Trong khu du lịch, hai người mặc Hán phục cặp đôi đi dạo hội đèn lồng, nhìn nhau cười, giống hệt như những người đang yêu đắm say...

 

"Rắc!"

 

Kỷ Hiến đột nhiên bẻ gãy cây bút trong tay, như rơi vào hầm băng, lưng cứng đờ, mắt mở to tức giận.

 

Anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào những người trong bức ảnh.

 

Lòng n.g.ự.c anh như cuộn trào, tim đau như bị d.a.o cắt, khóe mắt cũng dần ửng đỏ, cơn ghen tuông gần như nhấn chìm anh hoàn toàn.

 

Hình ảnh Kiều Trân xé vé vào cửa cách đây không lâu vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.

 

Nụ cười rực rỡ của cô gái trong bức ảnh lúc này như lưỡi d.a.o sắc nhọn, đ.â.m sâu vào mắt Kỷ Hiến, từng nét từng nét xé tan những suy nghĩ tự lừa dối của anh.

 

Sao có thể, sao có thể…

 

Toàn bộ m.á.u trong người Kỷ Hiến như chảy ngược, cổ họng khô khốc, đôi mắt nhạt màu chứa đựng sự mơ hồ, không thể tin vào lời mình nói: "Cô ấy sao có thể đi trượt tuyết với người con trai khác."

 

Sự tự tin cao ngạo trong lòng anh sụp đổ, tan vỡ trong chớp mắt.

 

Xung quanh quay cuồng, Kỷ Hiến bất lực ngã ngửa ra sau.

 

Trong đầu anh dường như vọng lại một giọng nói từ rất xa, bảo anh cúi đầu, bảo anh cầu xin, bảo anh nhất định đừng hối hận…

 

Hai người bạn đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy anh, không kìm được nói ra những lời đã chôn giấu từ lâu: "Cậu Kỷ, tôi nghĩ, Kiều Trân thực sự sẽ không quay lại nữa, bây giờ cô ấy cũng đang rất ổn."

 

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế… Đặc biệt là Vũ Văn Kiếm, trước đây cậu ta ngày nào cũng chế giễu cô ấy trước mặt cô ấy, nếu là tôi, tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi. Cậu Kỷ, nếu cậu thật sự thích cô ấy, thì phải nói ra chứ!"

 

Giây tiếp theo, Kỷ Hiến đột nhiên quay đầu lại, nắm chặt cổ áo của người kia, lạnh lùng nhìn anh ta, môi tái nhợt: "Tôi thích cô ấy? Ha, rõ ràng là cô ấy thích tôi, là cô ấy theo đuổi tôi không buông!"

 

Kỷ Hiến đẩy mạnh người kia ra, bước nhanh về phía trước, nhưng bóng lưng của anh lại cô đơn và vụn vỡ, như thể sẽ sụp đổ hoàn toàn trong giây tiếp theo.

 

Người bạn kia: "..." Cậu có vấn đề về đầu óc không đấy.

 

Tôi đã nhận ra từ lâu là Kỷ Hiến thích Kiều Trân, thích đến tận xương, nếu không sao có thể mặc nhiên để cô ấy đi theo mình? Nhưng anh chàng này lại có vấn đề về cảm xúc, thích một cách sai lầm, cứng đầu không chịu thừa nhận, cứ muốn lạnh nhạt với người ta, thử thách người ta, lúc nào cũng muốn Kiều Trân phải chủ động dỗ dành mình.

 

Cái này đúng là tự đào mồ chôn mình mà!

 

Sớm cúi đầu, sớm nhận sai, sớm yêu nhau thì không tốt sao? Nhất quyết không chịu nhận thua, người thế này, không có bạn gái là đúng rồi!

 

...

 

Tết đến, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, nhà nhà đều dán hoa cửa sổ và câu đối, không khí vừa náo nhiệt vừa ấm áp.

 

Nhưng cả mùa Tết, Kiều Trân đều ở nhà một mình.

 

Cô tắm rửa xong, sấy tóc, không đụng đến điện thoại cả buổi, thậm chí còn để chế độ im lặng.

 

Thời tiết tháng Hai lạnh giá, hơn mười một giờ đêm bỗng đổ mưa lớn, mưa mỗi lúc một dày, dệt thành một màn nước, đập vào lá cây.

 

Đột nhiên, "Cốc cốc" những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khiến cô giật mình.

 

Kiều Trân đầy thắc mắc, đi đến, nhìn qua mắt mèo, thấy Ngưu Nhất Phong đang đứng ở cửa gọi:

 

"Kiều Trân! Anh Trì say rồi, mau giúp cậu ấy đi!"

 

Say rượu?

 

Kiều Trân lập tức mở cửa, thò đầu ra, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

 

Bốn năm chàng trai quen thuộc đứng trước cửa nhà cô, ai cũng mang vẻ mặt "làm sao đây", "cứu chúng tớ với", thấy cô như thấy cọng rơm cứu mạng.

 

Chính giữa, Tần Dực Trì cúi đầu, mái tóc đen trước trán che đi ánh mắt, không thấy rõ mặt, một nửa người chìm trong bóng tối lờ mờ.

 

Anh mặc một chiếc áo phao đen, cả người gần như dựa vào Chương Dực, tỏa ra hơi thở của người say, có vẻ như đã uống say thật rồi.

 

Chương Dực chống cánh tay anh, vẻ mặt nghiêm túc, nói với giọng nghiêm trang: "Tần Dực Trì đột nhiên say rượu, Kiều Trân, chúng tớ quyết định giao cậu ấy cho cậu!"

 

Kiều Trân gật đầu, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, trong mắt hiện lên chút mơ hồ: "Hả?"

 

Tại sao lại giao cho cô…

 

Tần Dực Trì bình thường đâu có uống rượu, sao đột nhiên lại uống nhiều như vậy, lại còn say đến mức này.

 

Không lẽ anh ấy sẽ làm loạn lên khi say?

 

Kiều Trân không kìm được, bước lên một bước, đóng cửa lại, mũi thoáng ngửi thấy mùi rượu nhẹ trong không khí.

 

Không phải loại mùi nồng nặc khó chịu, ngược lại, nó rất nhẹ nhàng, còn có chút dễ chịu.

 

Kiều Trân vẫn mơ hồ: "Cậu ấy thật sự say rồi?"

 

Các chàng trai điên cuồng gật đầu: "Tất nhiên là say rồi! Say đến mức không biết gì nữa! Cậu muốn làm gì cậu ấy cũng được!"

 

Chưa kịp để cô phản ứng, Tần Dực Trì đột nhiên bị Chương Dực đẩy ra, cả người "Rầm" một tiếng đập vào tường, lảo đảo, như thể sẽ ngã xuống đất ngay trong giây tiếp theo.

 

Kiều Trân thần kinh căng thẳng, gần như theo phản xạ, tiến tới đỡ lấy anh.

 

Một nửa trọng lượng cơ thể anh đè lên người cô, đầu cũng vùi vào vai cô, bên tai vẫn còn thở nhẹ.

 

Nặng quá!

 

Sao mà nặng như một con bò thế này!!

 

Kiều Trân hai tay đỡ trước n.g.ự.c anh, cố gắng đỡ anh đứng thẳng, trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhẹ nhàng thúc giục:

 

Advertisement
';
Advertisement