Chảy m.á.u mũi?

 

Tần Dực Trì đưa tay lên chạm vào mũi, quả nhiên cảm nhận được hơi ấm của máu, thậm chí nó còn không ngừng chảy xuống.

 

Ngón tay anh dính đầy m.á.u đỏ, tương phản rõ rệt với làn da trắng, trông cực kỳ nổi bật và chói mắt.

 

Tần Dực Trì: "…"

 

Sự im lặng hiếm hoi.

 

Mấy chàng trai bên cạnh đều ngẩn ngơ, mắt tròn xoe, ánh mắt đầy kinh ngạc và bất ngờ.

 

Đại ca u ám Tần Dực Trì, kẻ luôn giữ khoảng cách với mọi người, bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua Kiều Trân thôi mà đã chảy m.á.u mũi à?!

 

Các chàng trai liếc nhìn nhau, hai giây sau, họ đồng loạt "phì" cười ra thành tiếng.

 

Nhưng họ lại không thể cười quá to, đành phải cố gắng nhịn, khiến bụng đau đến nỗi biểu cảm méo mó, nhẹ nhàng an ủi:

 

"Phì… Tần ca, cậu… hahaha, cậu nên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi."

 

"Đợi lát nữa Kiều muội đến đây, nếu cô ấy mà nhìn thấy cậu như vậy… phì hahaha! Tôi thật sự không nhịn nổi rồi!"

 

"Tần ca, cậu biết mà, chúng tôi bình thường không cười cậu đâu, trừ khi không nhịn được thôi…"

 

Tần Dực Trì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ném một cái nhìn lạnh lùng qua, khiến họ lập tức im bặt.

 

Một vài người lén lút lẩm bẩm sau lưng, lần đầu tiên họ vui vẻ mà "trêu chọc" anh:

 

"Chà hahaha Tần ca tiêu rồi, cậu ấy thực sự đã sa lưới rồi! Ai mà ngờ được trong chuyện tình cảm cậu ấy lại bị chơi một vố đau như vậy chứ?!"

 

"À, thật khó đánh giá, tôi chúc cậu ấy may mắn thôi!"

 

Họ không biết rằng, ba "thám tử" phía sau cũng đang chăm chú theo dõi từng hành động của Tần Dực Trì.

 

Thịnh Lộ Lộ mở to mắt: "Trời ơi, anh ta chảy m.á.u mũi rồi! Kiều Trân hát, khiến anh ta sướng quá phải không?!"

 

Trần Mỹ Hương nghiến răng nghiến lợi, đặt cho anh ta một biệt danh mới: "Anh chàng thích sướng ngầm."

 

Cùng lúc đó, bài hát kết thúc, Kiều Trân khẽ nâng tà váy đỏ, bước xuống sân khấu với đôi giày gót thấp.

 

Khi biểu diễn cô không hề căng thẳng như bây giờ, tim cô đập thình thịch, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.

 

Cô rất phấn khích.

 

Lần này là lần cô thể hiện tốt nhất từ trước đến giờ.

 

Phần luyến láy và giọng cao liên tục trong bốn câu "I love you" thực sự không dễ dàng gì để thể hiện, nhưng khi có đủ sự tự tin và dũng khí, cô mới có thể hoàn thành xuất sắc.

 

Kiều Trân nhìn về phía xa, thấy Ngưu Nhất Phong và Chương Ninh đang hào hứng vẫy tay với mình, liền nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.

 

Nhưng lại không thấy bóng dáng của Tần Dực Trì.

 

Kiều Trân bỗng thấy hụt hẫng, khóe môi khẽ chùng xuống, cả đôi vai cũng trĩu nặng.

 

Kỳ lạ thật, anh ấy đâu rồi…

 

Vô thức, mọi hành động của Tần Dực Trì đã có thể điều khiển toàn bộ cảm xúc của cô.

 

Ngày đó sau khi Tần Dực Trì say rượu, hai người đã hơn một tuần không gặp nhau.

 

Thật ra cũng mới chỉ vài ngày thôi, nhưng con người vốn tham lam.

 

Kiều Trân chỉ nghĩ rằng, nếu lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh ấy thì thật tốt biết bao…

 

Trong giây lát, bóng dáng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt của Kiều Trân.

 

Không xa lắm, Tần Dực Trì đứng ở góc khuất, tựa vào tường, hai chân dài hơi bắt chéo, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, và có một chút gì đó quyến rũ c.h.ế.t người.

 

Anh khẽ mỉm cười, vẫy tay với Kiều Trân, đôi mắt phượng đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh đèn màu cam ấm áp.

 

Vô thức toát lên vẻ dịu dàng.

 

Khóe miệng Kiều Trân lập tức cong lên, cô bước những bước chân nhẹ nhàng về phía anh.

 

Ở khúc quanh, ánh sáng có phần mờ ảo, không có ai, yên tĩnh và lạnh lẽo. Khán giả đều đang chăm chú xem sân khấu, chẳng ai để ý đến hai người họ.

 

Kiều Trân đến bên anh, chớp mắt một cái, dè dặt hỏi:

 

"Hôm nay tớ… thế nào?"

 

Advertisement
';
Advertisement