Những hình ảnh rõ ràng khắc sâu trong tâm trí, không chỉ là cái ôm chặt trong phòng tắm, mà còn là nụ hôn trên má trên giường…

 

Khoan đã!

 

Hôn sao?

 

Cô đã nhân lúc say mà hôn Tần Dực Trì sao? Cô đã mạnh dạn hôn người mình thích sao?!

 

Kiều Trân đột nhiên mở to mắt, đồng tử co lại, tim đập thình thịch, ngồi trên giường sững sờ một lúc lâu, mắt nhìn vô hồn.

 

Đơ người ra.

 

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.

 

Người đàn ông dựa nửa người vào khung cửa, mặc bộ đồ ngủ màu sẫm, cổ áo mở rộng, toát ra khí chất mê hoặc đầy tà mị:

 

"Tỉnh rồi à?"

 

"Tớ đã mua cơm trưa rồi, lát nữa ăn chút nhé."

 

Giọng điệu hờ hững, vẫn là phong cách lười biếng thường ngày, không có chút ngượng ngùng hay bất thường nào, như thể tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.

 

Kiều Trân sững sờ trong hai giây, đột ngột kéo chăn lên che kín mình, co người lại trong chăn, giống như con đà điểu vùi đầu xuống đất.

 

Không phải, anh ơi, bây giờ có phải là lúc để nói về vấn đề ăn cơm trưa hay không? Là chuyện hai người tối qua thân mật đến vậy... anh, anh lại còn có tâm trạng rảnh rỗi để ăn cơm sao?

 

Ăn cái gì mà ăn chứ!!

 

Kiều Trân trốn trong chăn, gương mặt bỗng nhiên nóng ran, trong lòng như có một chú nai nhỏ đang gào thét, rống lên, và xoắn xuýt.

 

Tại sao lúc say cô lại nhiệt tình và chủ động như vậy, liệu có thể chia sẻ một chút dũng cảm và tự tin đó cho cô bây giờ không nhỉ?

 

Tần Dực Trì dường như khẽ cười, cách một lớp chăn, giọng nói trầm ấm vang lên:

 

"Yên tâm đi, tối qua tớ ngủ dưới sàn, không ngủ chung với cậu."

 

"Chúng ta vẫn còn trong sạch."

 

Kiều Trân:?

 

Không phải… lời này của anh, sao nghe lại càng nói càng tối tăm thế này?!

 

Kiều Trân bưng mặt khóc không ra tiếng, xấu hổ muốn c.h.ế.t đi được.

 

Phải làm sao đây, làm sao đây, CPU cũng đã cháy rồi, quân sư đâu, quân sư đâu, nhanh đến cứu cô với.

 

Sau khi ở trong chăn chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cuối cùng cô cũng từ từ kéo chăn xuống, xuống giường và đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

 

Trong lòng không ngừng an ủi mình:

 

Dù sao thì cũng đã hôn được anh ấy rồi.

 

Lần này không thiệt!!!

 

Trong nhà vệ sinh, Tần Dực Trì đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng dùng một lần và khăn rửa mặt cho cô.

 

Kiều Trân vừa đánh răng vừa nhíu mày suy nghĩ đối sách, dự định giả vờ như không nhớ gì cả.

 

Ừm, cô thật thông minh!

 

Rửa mặt xong, Kiều Trân hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái ngồi vào bàn ăn, nở một nụ cười ngọt ngào với anh: "Chào buổi sáng~"

 

Tần Dực Trì ngồi đối diện cô, khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt không ngừng lướt qua khuôn mặt cô, thản nhiên nói:

 

"Đã là buổi trưa rồi."

 

Kiều Trân: "……Ồ."

 

Bữa trưa là đồ ăn của quán sủi cảo mà cô thích nhất, sủi cảo thịt tươi măng đông, còn có một bát canh đậu xanh.

 

Kiều Trân đang đói bụng, ăn từng miếng nhỏ, dạ dày ấm áp, lập tức cảm thấy dễ chịu hẳn.

 

Tần Dực Trì ngồi đối diện cô, dùng đũa gắp một cái sủi cảo.

 

Động tác của người đàn ông tự nhiên và không bị gò bó, toát ra một khí chất trầm ổn và đáng tin cậy, chỉ một hành động bình thường thôi cũng đủ để làm trái tim người khác rung động.

 

Kiều Trân vừa ăn sủi cảo vừa lén lút nhìn anh.

 

Ánh mắt cô dừng lại từ từ trên má phải của Tần Dực Trì, bỗng nhiên có chút chột dạ.

 

Tối qua, chính là hôn lên chỗ đó sao?

 

Kiều Trân đỏ mặt, lập tức cúi đầu, tim đập thình thịch như trống.

 

Cô đột nhiên lại cảm thấy mình bị thiệt, thiệt quá lớn!

 

Biết thế đã hôn lên môi anh, sờ thử cơ bụng anh, đó mới là lời thật sự…

 

Tần Dực Trì như nhận ra điều gì đó, dựa vào lưng ghế, thờ ơ hỏi: "Phải rồi, tối qua——"

 

Tuy nhiên, còn chưa nói hết câu, Kiều Trân giống như bật radar, lập tức lo lắng ngắt lời anh, tốc độ nói rất nhanh, nói lớn:

 

"Tối qua tớ không nhớ gì cả!!"

 

Advertisement
';
Advertisement