Có lẽ những giọt nước mắt đã mang đi sự nhút nhát và sợ hãi của Kiều Trân, cô gần như hét lớn và dũng cảm thốt ra bốn chữ đã tích tụ trong lòng từ lâu.

 

Như một chai nước ngọt đã bị lắc mạnh vô số lần, nếu cô không tỏ tình ngay, thì cô sẽ thực sự bùng nổ.

 

Bên trong phòng nghỉ, im lặng đến lạ thường.

 

Kiều Trân đột nhiên hối hận.

 

Trong tưởng tượng của cô, màn tỏ tình phải thật lãng mạn, là khi cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, trang điểm hoàn hảo, ngượng ngùng và e ấp nói lời thích;

 

Là khi làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc, xung quanh tràn ngập những bông hoa xinh đẹp, mọi thứ đều thật tuyệt đẹp và mơ mộng.

 

Nhưng không phải như bây giờ!

 

Bây giờ, cô nước mắt đầm đìa, trông chắc chắn rất xấu xí, hơn nữa còn ôm chặt lấy Tần Dực Trì như một kẻ điên.

 

Nghĩ đến điều này, Kiều Trân càng khóc dữ dội hơn.

 

Còn lời tỏ tình mà cô đã chuẩn bị suốt đêm qua, nào là ngôi sao, mặt trăng, biển cả, tuyết rơi, tất cả đều thật lãng mạn và đẹp đẽ.

 

Nhưng bây giờ đầu óc cô trống rỗng, những lời tỏ tình đã thuộc nằm lòng đều biến mất hoàn toàn.

 

Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại rằng mình thích anh, thích Tần Dực Trì, thực sự rất thích, rất thích anh...

 

Tần Dực Trì sững sờ tại chỗ, như thể một tiếng sét vang dội bên tai, suy nghĩ của anh lập tức ngừng lại.

 

Linh hồn của anh, vào khoảnh khắc này, hoàn toàn bị chấn động, bừng bừng lên, nhưng mãi vẫn chưa phản ứng lại được.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, anh mới dần dần nghe thấy giọng mình: "Kiều Trân, tớ——"

 

Kiều Trân lập tức dùng tay bịt miệng anh, khóc lóc nước mắt đầm đìa: "Không được, không được, cậu im lặng, để tớ nói trước!"

 

Kiều Trân vội vàng mở khóa kéo ba lô, lấy ra từ bên trong một chiếc mũ bảo hiểm được lắp ráp từ khối Lego.

 

Màu đỏ đen, rất lớn, bằng kích thước của một chiếc mũ bảo hiểm thực sự, thậm chí còn có ba chữ cái QYC.

 

Cô đã lắp ráp nó trong một thời gian rất rất lâu.

 

Kiều Trân lấy hết can đảm: "Đây là món quà tỏ tình của tớ dành cho cậu, để chúc mừng cậu đã thi đấu thành công!"

 

Dưới ánh đèn mờ mờ, Tần Dực Trì cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đen láy như lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

 

Yết hầu của anh chuyển động: "Kiều——"

 

Tuy nhiên, vừa mở miệng, Kiều Trân lại nhanh chóng bịt miệng anh, nâng cao giọng nói:

 

"Cậu đừng vội, tớ còn nữa!!"

 

Có lẽ vì quá căng thẳng và lo lắng, tay Kiều Trân đang run rẩy, giọng nói cũng không ngừng run lên.

 

Vừa khóc, cô vừa lục lọi trong ba lô lấy ra bảo bối:

 

Một cây bút máy, một chuỗi vòng tay đá obsidian, một huy chương danh dự.

 

Tần Dực Trì vừa định mở miệng, Kiều Trân lại lần nữa bịt lại:

 

"Cậu chờ đã, còn cái cuối cùng thôi!"

 

Kiều Trân rút ra một lá thư tình màu hồng, ngón tay run rẩy nhét vào tay Tần Dực Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

 

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, chứa đựng cả một dải ngân hà rực rỡ, như thể đang dâng hiến cả trái tim mình:

 

"Tần Dực Trì, tớ——"

 

Nhưng lần này đến lượt Tần Dực Trì ngắt lời cô, anh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u cô vào lòng, ôm cô thật chặt, vừa than thở vừa yêu chiều nói:

 

"Kiều Trân, đừng cướp lời của tớ chứ."

 

Nghe vậy, Kiều Trân ngẩn người trong lòng anh, ngoan ngoãn im lặng, uất ức đến mức không nói nên lời.

 

Trời ơi, cô đang lo lắng và sợ hãi đến nhường nào, sợ rằng Tần Dực Trì sẽ không đáp lại tình cảm của cô, sợ rằng tình cảm của cô không được đón nhận.

 

Trái tim cô như muốn nổ tung.

 

Tần Dực Trì ôm chặt cô trong lòng, yết hầu anh chuyển động lên xuống, hốc mắt cũng dần nóng lên, đôi mắt như bừng cháy với ngọn lửa mãnh liệt, tình cảm cháy bỏng:

 

"Anh thích em."

 

Còn nhiều hơn những gì em dành cho anh, nhiều rất rất nhiều.

 

"Kiều Trân, hôm nay anh đã lên kế hoạch tỏ tình từ rất lâu, ở một ngọn núi lãng mạn."

 

Anh có rất nhiều món quà để tặng cho Kiều Trân, cùng với lời tỏ tình lãng mạn và nồng nhiệt nhất.

 

"Anh định đến đó rồi mới tiết lộ, nhưng không ngờ, em lại nói ba chữ đó trước anh."

 

Anh cũng không ngờ, Kiều Trân lại ngất xỉu, lại khóc thảm thiết như vậy;

 

Và anh càng không ngờ, rằng hóa ra công chúa của anh lại dũng cảm hơn cả anh!

 

Advertisement
';
Advertisement