Anh có chút muốn buông tha cho cô, nghĩ rằng tối nay chỉ nên đắp chăn trò chuyện, đơn thuần ôm cô.

 

Nhưng ngay lúc này, một giọt nước trong suốt từ xương quai xanh của cô từ từ trượt xuống, chui vào cổ áo, làn da trắng như tuyết khiến anh không thể chịu nổi.

 

Lý trí của Tần Dực Trì trong khoảnh khắc vỡ vụn, cuối cùng anh quyết định không buông tha cô, ghé vào tai Kiều Trân, nói vài lời thì thầm.

 

Ngay lập tức, mặt Kiều Trân đỏ bừng lên, cổ cũng đỏ rực.

 

Cô lén liếc nhìn anh một cái, bắt gặp ánh mắt của anh, liền vội vàng cúi đầu xuống, giọng nói khẽ khàng: "Có thể."

 

Trái tim Tần Dực Trì đập loạn trong lồng ngực, âm thanh vang dội khiến anh gần như phát điên. Anh yêu c.h.ế.t đi được cái dáng vẻ đỏ mặt và ngượng ngùng của Kiều Trân, bàn tay anh cũng ngày càng táo bạo.

 

Trời dần tối, nhưng hai người trong phòng lại không hề hay biết.

 

Từng giây từng phút trôi qua, Kiều Trân cảm thấy như mình sắp tan chảy như một khối bơ.

 

Phải rất lâu sau, Tần Dực Trì mới hài lòng thả lỏng tay, ôm Kiều Trân xuống khỏi bệ rửa mặt. Anh cúi đầu, để má phải của mình áp vào má cô, nhẹ nhàng cọ xát:

 

"Anh rất thích."

 

Kiều Trân của anh, má cô mềm mại khi anh véo, môi cô cũng mềm mại khi anh hôn... và cả khi anh nắn bóp cũng đều mềm mại.

 

Khi chân Kiều Trân chạm đất, cô cảm thấy hơi tê, đứng không vững, đành phải ôm chặt lấy Tần Dực Trì.

 

Suốt thời gian qua, cô luôn căng thẳng, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, dần dần thả lỏng.

 

Nhưng ngay lúc đó, Tần Dực Trì đột nhiên kéo cô vào lòng mình, đối diện với gương.

 

Kiều Trân tựa lưng vào lồng n.g.ự.c anh, cũng có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của mình trong gương.

 

Bộ váy ngủ của cô có phần lộn xộn, trên khuôn mặt đã ửng hồng, ngày càng rõ rệt.

 

Đôi mắt có phần ướt át, ngay cả đôi môi cũng phủ một lớp ánh sáng mỏng.

 

Đây là chính mình sao...

 

Tần Dực Trì ở phía sau cô cũng không khá hơn là bao.

 

Anh thở hổn hển, tai đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng.

 

Nếu ngày thường, Tần Dực Trì là người luôn có gương mặt lạnh lùng, thì lúc này, anh lại như đang tha thứ cho cả thế giới.

 

Anh ôm chặt eo Kiều Trân, không để cô mất thăng bằng, như thể muốn hòa cô vào trong cơ thể mình:

 

"Kiều Trân, em có cảm giác với anh mà."

 

Kiều Trân ngẩn người, nhìn anh qua gương, lông mi khẽ run.

 

Tần Dực Trì cúi xuống, tiếp tục thì thầm bên tai cô: "Bây giờ em có thấy khó chịu không? Anh có thể giúp em."

 

Giọng anh lúc này còn trầm hơn ban ngày, như đang cài những chiếc móc hấp dẫn vào từng lời nói.

 

Kiều Trân cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc bỗng nhiên cảnh giác, vội vàng đáp: "Không, em không có."

 

Cô cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, nên yếu ớt bổ sung thêm:

 

"Tần Dực Trì, cũng muộn rồi, em muốn đi ngủ..."

 

Nhưng Tần Dực Trì lại véo má cô, khóe môi càng cong lên: "Không có cảm giác? Thật không? Nói dối là con heo nhỏ."

 

Tai Kiều Trân càng đỏ hơn, cô không nói gì nữa.

 

Không khí trong phòng ngưng đọng, ẩm ướt.

 

Tần Dực Trì tiếp tục tấn công: "Bạn gái không phải đã nói sẽ thỏa mãn một điều kiện của anh sao? Anh muốn dùng ngay bây giờ."

 

Kiều Trân cảm thấy như mình tự đào hố chôn mình, lặng lẽ lườm anh một cái:

 

"Nhưng em cũng đã nói là không được quá đáng, quyền giải thích cuối cùng thuộc về em."

 

Tần Dực Trì nhìn cô qua gương, thấy dáng vẻ lườm anh như vậy... càng đáng yêu hơn.

 

Sau khi lườm xong, Kiều Trân cúi đầu xuống: "Anh nói đi, em sẽ xem xét, cố gắng đồng ý."

 

Tần Dực Trì mềm lòng, ôm chặt lấy Kiều Trân, giọng nói có phần nghiêm túc:

 

"Trân Trân, anh muốn giúp em, đảm bảo làm em thoải mái."

 

Advertisement
';
Advertisement