Không biết là ai đã bày trò này.

 

Anh lướt ngón tay, đổi tên nhóm thành "Học tập chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ".

 

Vừa nhìn thấy tên nhóm mới, mấy cậu con trai lập tức xìu xuống:

 

Trời ơi! Tên nhóm cũ thú vị bao nhiêu chứ!

 

Khi đang xếp hàng, một cậu con trai do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được lén lút tiến gần đến Tần Dực Trì, dùng tay che miệng rồi nói: "Anh, có việc này nhờ anh giúp chút?"

 

Tần Dực Trì cất điện thoại, lạnh nhạt liếc cậu một cái, khẽ cười: "Khách sáo quá, anh em với nhau, có việc gì cứ nói, nhất định sẽ giúp."

 

Cậu con trai khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là, cô thanh mai này của cậu, có thể giới thiệu..."

 

Chưa kịp nói hết câu, Tần Dực Trì đột ngột ngắt lời, nụ cười trên môi vụt tắt, mang theo vài phần cảnh cáo:

 

"Không thể. Không được có ý đồ gì với cô ấy."

 

?

 

Không phải nói có việc gì cũng sẽ giúp sao? Anh em với nhau mà!!!

 

Cậu con trai bỗng trở nên gấp gáp, giọng điệu đầy nghiêm túc: "Tôi không phải kiểu chơi bời đâu! Dù tôi chưa từng yêu lần nào, nhưng tôi không hút thuốc, không uống rượu, không đánh nhau, đối với bạn gái chắc chắn một lòng chung thủy, yêu thương hết mực, có thể hôn hít, bế bổng—"

 

Ngay giây tiếp theo, Tần Dực Trì túm lấy một nhúm tóc trên trán cậu, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc:

 

"Vậy đánh nhau với tôi đi, thắng rồi thì sẽ đồng ý."

 

Nghe vậy, chân cậu con trai mềm nhũn: "Anh... Thôi, thôi bỏ qua đi."

 

Ngưu Nhất Phong lén nghe trộm cuộc đối thoại giữa hai người, vội vàng bịt miệng, suýt chút nữa bật cười.

 

Buồn cười thật, muốn cướp người của Tần Dực Trì sao, đến cửa cũng không có đâu!

 

Vào công viên giải trí, như bước vào một thế giới cổ tích rực rỡ sắc màu, những lâu đài phong cách Gothic bao quanh bởi hoa tươi và ngọc ngà.

 

Kiều Trân ngạc nhiên nhìn ngắm mọi cảnh vật xung quanh, thi thoảng không khỏi trầm trồ.

 

Nó còn lớn hơn và đẹp hơn so với tưởng tượng của cô, cảm giác hoàn toàn khác so với khi xem trên video điện thoại.

 

Tần Dực Trì vừa vặn đi bên cạnh cô, giữ khoảng cách một nắm tay, khẽ hỏi:

 

"Muốn chơi trò gì trước?"

 

Kiều Trân nhìn xung quanh, đôi mắt lấp lánh, giọng nói ngọt ngào và vui vẻ: "Tớ sao cũng được, các cậu muốn chơi gì, tớ sẽ chơi cùng."

 

Tần Dực Trì nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu muốn chơi gì nhất? Chúng ta sẽ chơi theo ý cậu trước."

 

Kiều Trân sững lại, suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào chỗ gần nhất:

 

"Vậy chơi xe điện đụng được không?"

 

Tần Dực Trì gật đầu: "Được."

 

Mấy cậu con trai còn lại thì không kén chọn, chỉ cần họ tụ tập cùng nhau, ngay cả trong nhà vệ sinh cũng có thể vui vẻ chơi đùa.

 

Một nhóm mười người hăng hái xếp hàng và ngồi lên xe điện đụng.

 

Kiều Trân là người đầu tiên chọn một chiếc xe điện màu vàng nhạt, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, trái tim đập thình thịch, đôi mắt lấp lánh mong chờ.

 

Tiếng chuông vang lên, trò chơi bắt đầu!

 

Sân chơi dần trở nên hỗn loạn, mấy cậu con trai giọng rất to, chẳng khác nào đang ra trận đánh giặc:

 

"Nhất Phong, tôi sẽ đ.â.m c.h.ế.t cậu!!"

 

"Hừ, chỉ cậu thôi á? Một ngón tay út cũng đủ búng bay cậu rồi!"

 

"Chương Dực, hai đứa mình hợp tác đi, xông lên, xông lên!"

 

"Chết tiệt! Tụi mình không cùng đội sao, sao cậu lại đ.â.m tôi? Được rồi, chơi kiểu này đúng không!"

 

Mấy người trên sân chơi điên cuồng, những chiếc xe nhỏ đủ màu sắc bay loạn khắp nơi, hỗn loạn đến mức không phân biệt được bạn thù, gặp ai đ.â.m người đó, giống như những con ch.ó điên cắn người.

 

Kiều Trân từ từ nắm chặt vô lăng, vẫn đang cẩn thận nghiên cứu ga, phanh và lùi xe, lái xe một cách cẩn thận.

 

Đột nhiên, "Rầm" một tiếng, có người đ.â.m mạnh từ phía sau!

 

"Ưm…" Kiều Trân hoàn toàn không có phòng bị, cả người lao về phía trước, miệng không tự chủ phát ra một tiếng thở nhẹ.

 

Cô hơi choáng, quay đầu nhìn về phía thủ phạm.

 

Tần Dực Trì đang ở ngay phía sau cô, ngồi trong chiếc xe màu đỏ, rực rỡ như một ngọn lửa đang bừng cháy.

 

Anh giơ tay chào, mái tóc đen trên trán thật ngầu, đôi mắt không chớp nhìn cô, cả người trông thật nổi loạn, toát ra vẻ ma mị.

 

Kiều Trân hít sâu một hơi, bực bội đạp ga.

 

Người này rõ ràng là nhắm vào cô mà, thật đáng ghét!

 

Kiều Trân mạnh mẽ xoay vô lăng, không chịu thua mà muốn đ.â.m lại.

 

Nhưng vừa quay được một nửa, lại thêm một tiếng "Rầm", cô bị đ.â.m nhẹ về phía bên phải.

 

Tần Dực Trì đ.â.m vào từ bên hông cô, nhẹ nhàng va một cái.

 

So với cú đ.â.m mạnh trước đó, lần này lại giống như đang… trêu chọc cô?

 

Anh thấy cô không phản ứng, lùi lại một chút, cực kỳ khiêu khích, xấu xa, lại nhẹ nhàng tiến tới đ.â.m cô một cái.

 

Lần này, nói là đâm, chi bằng nói là chạm nhẹ.

 

Một cái chạm rất thân mật~

 

Gương mặt nhỏ của Kiều Trân căng thẳng, ngước lên nhìn anh, giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô bỗng nhiên có chút ấm ức, còn mang theo chút van xin:

 

"Tần Dực Trì… cậu, cậu đừng đ.â.m tớ nữa!"

 

"Tần Dực Trì… cậu, cậu đừng đ.â.m tớ nữa!"

 

Advertisement
';
Advertisement