Kiều Trân tròn mắt nhìn, lập tức nhảy khỏi người Tần Dực Trì, lùi ra xa ba mét.

 

Ngay lập tức, có vô số ánh nhìn tập trung vào cô.

 

Bảy, tám chàng trai đứng ở bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn hai người họ, mắt như sắp rớt ra ngoài.

 

Dường như không nói mà như đang nói: "WOW~"

 

Má Kiều Trân ửng đỏ, vội vàng nhỏ giọng giải thích:

 

"Không phải... chân tớ bị mềm, các cậu đừng nghĩ nhiều."

 

Tần Dực Trì theo ánh mắt cô nhìn về phía đám con trai, ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo.

 

Trong nháy mắt, tất cả bọn họ lập tức giả bộ, cúi đầu, chạm vào mũi, chỉnh lại tóc, thậm chí còn có người che mắt, không ai dám nhìn thẳng, rồi huýt sáo nói:

 

"Trời hôm nay xanh thật đấy! Mặt trăng to quá!"

 

"Đúng đúng, còn có hai con vịt đang bay trên trời nữa kìa~"

 

"……"

 

Đầu ngón tay Tần Dực Trì vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp vừa rồi, anh khẽ nuốt một cái, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Kiều Trân, rồi đưa tay ra trước mặt cô:

 

"Nhìn xem, tác phẩm của cậu đấy."

 

Kiều Trân bước tới một bước, nghi ngờ tiến lại gần xem.

 

Trên mu bàn tay của Tần Dực Trì... có những vết móng tay hằn sâu, bốn, năm vết trăng lưỡi liềm đỏ rõ ràng.

 

Kiều Trân sững sờ tại chỗ, có chút không tin: "Là do tớ cào sao?"

 

Tần Dực Trì vừa bực vừa buồn cười: "Không phải cậu thì ai? Mèo con cào chắc?"

 

Còn là vết cào của Kiều Mèo con.

 

Kiều Trân lập tức cảm thấy tội lỗi ngập tràn.

 

Khi chơi tàu lượn siêu tốc, cô thực sự đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Dực Trì, đặc biệt là những đoạn hồi hộp, cô đã vô tình cào anh mạnh như thế.

 

Không ngờ lại để lại dấu sâu đến vậy?!

 

Cô mím môi, mặt đầy áy náy, đưa ngón tay trắng muốt ra, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Tần Dực Trì.

 

Nhưng những dấu hằn sâu vào da thịt đó thì khó mà biến mất trong thời gian ngắn.

 

Kiều Trân nhìn quanh, rồi nói: "Hay tớ mời cậu uống một ly trà sữa nhé, cậu thích vị gì?"

 

Chủ yếu là, hiện giờ cô cũng đang rất muốn uống.

 

Tần Dực Trì làm sao không nhìn ra tâm tư của cô, đôi mắt cô dán chặt vào ly trà sữa trong tay người khác, chỉ thiếu điều cướp về uống thôi.

 

Anh hạ mắt, nhìn vào đôi tay mềm mại của cô, cười khẽ:

 

"Tớ không kén chọn, giống như cậu là được."

 

Hai, ba cậu trai cũng theo cô đi mua trà sữa, đang băn khoăn không biết có nên thêm trân châu và khoai dẻo không.

 

Khu vực trò chơi tàu lượn siêu tốc "Bay Vút Tận Trời" có dịch vụ chụp ảnh lưu niệm, nhưng cần khách hàng trả 15 tệ mới có thể mở khóa hình ảnh chất lượng cao của cả nhóm, có tổng cộng ba bức ảnh.

 

Ngưu Nhất Phong hào hứng nói: "Không phải chứ không phải chứ, thời buổi này, chẳng lẽ còn có người nhiều tiền lắm của mà mua sao?!"

 

Chương Dực không nhịn được nhắc nhở: "Ngưu ngốc, mau im đi!"

 

Ngưu Nhất Phong chống tay lên eo: "Làm gì đấy? Ngay cả việc phê bình cũng không được sao?"

 

Vừa dứt lời, cậu ta theo hướng Chương Dực chỉ nhìn tới.

 

Người vừa thanh toán xong là Tần Dực Trì: "......"

 

Ngưu Nhất Phong bị nhìn chằm chằm đến rùng mình, gãi đầu, lắp bắp nói: "Haha, Tần, Tần ca, tôi rút lại lời vừa rồi."

 

Ai mà ngờ được, vị đại ma vương lạnh lùng này lại quan tâm đến ảnh chụp bất ngờ chứ?!

 

Tần Dực Trì lười để ý đến cậu ta, cúi đầu nhìn vào bức ảnh.

 

Trong ảnh, cô gái có làn da trắng như tuyết, mắt nhắm nghiền, căng thẳng đến mím môi, ngoan ngoãn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vừa ngoan vừa ngọt ngào, trông như một viên kẹo tuyết mềm mại.

 

Muốn cắn một miếng...

 

Kiều Trân mua xong hai ly trà sữa "Tứ Quý" thêm thạch dừa và trân châu, không đá.

 

Đôi mắt cô ánh lên những tia sáng lấp lánh, không thể chờ đợi mà cắm ngay ống hút, cúi đầu uống một ngụm lớn, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

 

Ngon tuyệt.

 

Bước chân Kiều Trân trở nên nhẹ nhàng hơn, cô đi đến bên cạnh Tần Dực Trì, đưa cho anh ly trà sữa, tràn đầy năng lượng nói:

 

"Là trà sữa Tứ Quý, cậu có thích không?"

 

Tần Dực Trì nhìn cô, vô thức nở nụ cười nhẹ: "Thích."

 

Anh không có lý do gì để không thích.

 

Tần Dực Trì cắm ống hút, không để ý, nhẹ nhàng để ly trà sữa của mình chạm vào ly của Kiều Trân.

 

Một cái chạm rất thân mật, trà sữa chạm trà sữa~

 

Advertisement
';
Advertisement