Khai Quang Mật Sử – Hoa Hướng Dương (FULL)

Chương 212: Hai mươi triệu

Nhưng mà những chuyện này không cần tôi đích thân đi làm, chủ tịch thị trấn vẫn luôn điều tra nhà họ Dương, chủ tịch thị trấn sau khi trở thành bí thư chắc chắn vẫn tiếp tục điều tra. Bên phía cảnh sát cũng sẽ đi sâu điều tra nhà họ Dương.

Tôi tin rằng, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng không thể lọt.

Trong tình thế bây giờ, nhà họ Dương chỉ mong tự bảo vệ chính mình, e là không dám làm bất cứ chuyện xấu xa nào nữa.

Tôi cũng không cần thiết phải trở mặt hẳn với nhà họ Dương, tôi đã khiến nhà họ Dương không còn đường nào để đi nữa, dường như bọn họ đã bị ép đến đường cùng rồi.

Tôi sẽ đích thân nói những chuyện tôi biết và giao toàn bộ chứng cứ cho phía cảnh sát, âm thầm đối phó với nhà họ Dương, bắt nhà họ Dương phải trả giá cho những gì bọn họ đã gây ra bằng con đường chính nghĩa.

Chứ không phải là dùng vũ lực hay cách nào khác.

Nếu dùng cách trực tiếp nhất là dùng sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, nửa đêm xâm nhập vào nhà họ Dương, giết chết toàn bộ người nhà họ Dương thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể làm như vậy.

Ngoài ra, tôi có thể gọi điện cho Âu Dương Bác, bảo ông ấy thu mua tập đoàn Văn Viên, chèn ép tập đoàn Văn Viên trên mọi phương diện, trong vài năm chắc chắn sẽ khiến nhà họ Dương sụp đổ, nhưng tôi cũng không thể làm thế.

Hơn nữa, tôi không thể suốt ngày làm phiền Âu Dương Bác được.

Advertisement

Tất cả mọi việc đều có quy tắc của nó.

Vả lại, Hợp Tác Xã rốt cuộc là tổ chức bí ẩn gì, rốt cuộc có nhân vật lợi hại nào, tôi tạm thời không rõ, nếu sau lưng Dương Thành Công có rất nhiều sát thủ, hoặc có nhân vật lợi hại hơn nữa vậy thì tôi sẽ tự chuốc lấy phiền phức.

Bên ngoài tôi có thể đồng ý bắt tay làm hòa với nhà họ Dương nhưng chắc chắn sẽ âm thầm trợ giúp chủ tịch thị trấn và cảnh sát.

Nhưng tôi không có dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Ánh mắt tôi mạnh mẽ nhìn chằm chằm Dương Thành Công: “Giáo sư Dương, làm nhiều việc xấu sẽ bị trời phạt đấy”.

“Người họ Dương các người liên tiếp muốn lấy mạng tôi, bây giờ, ông đến nói với tôi vài câu đã bắt tôi thỏa hiệp?”

“Ông nghĩ có được không?”

Advertisement

Ánh mắt giáo sư Dương hơi thay đổi: “Trương Sơn Thành, nhà họ Dương chúng tôi có mắt không tròng, luôn gây khó dễ cho cậu là lỗi của nhà họ Dương chúng tôi”.

“Tôi thay mặt cho toàn bộ người nhà họ Dương xin lỗi cậu”.

Giáo sư Dương xin lỗi tôi với vẻ mặt thành khẩn.

Nhà họ Dương chính là người giàu có nhất thị trấn, mà bây giờ lại xin lỗi tôi, điều này khiến tôi có cảm giác lâng lâng.

Tôi bình tĩnh nói: “Xin lỗi có tác dụng sao? Các người năm lần bảy lượt muốn giết tôi, chỉ một câu xin lỗi đã muốn xong chuyện?”

“Nhà họ Dương các người hơi tự đề cao mình quá rồi đó!”

“Mười triệu tệ......”, cuối cùng giáo sư Dương đã nói ra điều kiện cuối cùng, dùng tiền mua chuộc tôi: “Chúng tôi đưa anh mười triệu tệ, chuyện này sẽ kết thúc tại đây, thế nào?”

Mười triệu tệ, trời đất ơi, nhà họ Dương đúng là giàu có khí thế, mười triệu tệ...... mê người quá đi mất.

Nếu là trước đây, có người đưa tôi mười nghìn tệ thì trái tim tôi đã không thể chịu nổi rồi, nhưng bây giờ, mười triệu tệ đối với tôi chẳng có chút hấp dẫn nào.

Tôi liếc nhìn giáo sư Dương: “Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”

Giáo sư Dương mặt mày tái mét nói: “Trương Sơn Thành, nhà họ Dương chúng tôi nhiều lần nhượng bộ, cậu việc gì phải năm lần bảy lượt làm khó chúng tôi?”

“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Cậu có điều kiện gì thì cứ đưa ra!”

Tôi thản nhiên cười nói: “Tiền thì có ai mà không thích, nếu nhà họ Dương các ông đã cúi đầu nhận lỗi với tôi, mà con người tôi đây lại không thích ức hiếp người quá đáng, cũng không thích chặn hết đường lui của người ta”.

Giáo sư Dương nghe vậy, thấy tôi buông tay thì hai mắt sáng lên: “Sơn Thành, cậu là người thông minh, nhà họ Dương chúng tôi tuy là doanh nghiệp lớn nhưng cũng chỉ là lớn trong thị trấn chúng ta thôi”.

“Tập đoàn Văn Viên tuy giàu có nhất thị trấn chúng ta, những năm gần đây làm về mảng bất động sản nhưng tài sản phần lớn là cho vay”.

“Mười triệu tệ đã là giới hạn cao nhất của chúng tôi rồi, đây cũng là thành ý của chúng tôi”.

Tôi nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không muốn làm khó các ông, nhưng nhớ lại chuyện chúng tôi nhiều lần bị ám sát thì trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu”.

“Chốt, hai mươi triệu tệ, chỉ cần đưa tôi hai mươi triệu tệ, tôi đảm bảo chỉ cần nhà họ Dương các ông không kiếm chuyện với tôi và nhà họ Lưu, không làm khó người dân trong thôn chúng tôi, thì tôi sẽ không gây phiền phức cho các ông”.

Tôi chính là vừa muốn lấy tiền của các ông, còn muốn đối phó với các ông.

Đôi lông mày của giáo sư Dương nhíu chặt lại, sau đó trên mặt nở nụ cười nói: “Em trai này, hai mươi triệu quả thật là một số tiền khá lớn với chúng tôi”.

“Hay là thế này, tôi đưa cậu mười triệu tệ, rồi tôi sẽ tặng cậu củ nhân sâm đó, chính là củ nhân sâm tặng mừng thọ bố tôi, thế nào?”

Tôi lấy nhân sâm làm gì?

Tôi thiếu nhân sâm à?

Tôi lạnh lùng nói: “Hai mươi triệu, không thể thiếu một đồng, tôi muốn tiền mặt! Nếu không làm được thì chuyện này kết thúc ở đây đi!”

Tôi đây chính là bắt chẹt, moi tiền một cách trần trụi.

Giáo sư Dương cũng hiểu mục đích tôi muốn tiền mặt. Tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác, trong tài khoản đột nhiên có hai mươi triệu tệ thì cơ quan chính phủ chắc chắn phải điều tra.

Ngoài ra, tôi nhận hai mươi triệu tệ tiền mặt, thì sau này nhà họ Dương nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ không kéo theo tôi, nếu không, biên bản chuyển nhượng sẽ là một rắc rối lớn.

Giáo sư Dương không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Ông ta không thể chọn lựa, chỉ cần đạt được thỏa thuận với tôi, thì sẽ không phải chịu sư uy hiếp từ mấy ông lớn đó nữa.

Giáo sư Dương nói: “Ba ngày sau, ngay tại chỗ này, tôi sẽ đưa tiền đến”.

“Trương Sơn Thành, sau khi nhận tiền, cậu không được xen vào bất cứ việc gì của nhà họ Dương chúng tôi”.

Tôi cười nói: “Ông yên tâm đi, từ đầu đến cuối, đều là do nhà họ Dương các ông năm lần bảy lượt kiếm chuyện với tôi, do các ông tự chuốc rắc rối, các ông không gây khó dễ cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho các ông”.

Sau khi đàm phán xong xuôi mọi chuyện, hai người chúng tôi bắt tay nhau, sau đó tôi rời đi.

Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường vô cùng hưng phấn!

Hai mươi triệu tệ đó!

Nhiều tiền như vậy, trời đất ơi, tôi không dám tưởng tượng!

Tôi chưa từng nghĩ rằng, mình bỗng chốc lại có nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là do người khác cho không!

Có nhiều tiền như vậy, tôi có thể mua nhà đẹp, mua xe sang và sống hạnh phúc với người phụ nữ mình yêu.

Tôi cảm thấy quá high, thấy bản thân đã đến cao trào, đạt đến đỉnh cao của đời người rồi!

“Đúng là không có tiền đồ”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có tiền đã hưng phấn như vậy sao?”

“Ngươi muốn mua nhà mua xe, sau đó sống một cuộc sống bình thường?”

Lời nói của tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi không vui: “Cả đời này tôi còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, tất nhiên là vui rồi”.

“Lẽ nào tôi mua nhà đẹp xe sang là sai à? Tôi vất vả vượt qua bao nhiêu năm nghèo khổ như vậy, giờ đã đến lúc hưởng thụ rồi”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đừng quên, tiền bạc và bản lĩnh ngươi đang có đều nhờ ta, là nhờ sức mạnh tu luyện to lớn mang lại”.

“Ngươi đã bước vào con đường tu luyện này, thì đời này ngươi không thể rút lui”.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement