Chương 223: Oan gia ngõ hẹp
“Chính Dương, cậu đến rồi à?”, Lưu Thành Hà nhiệt tình chạy lên chào hỏi.
“Hoá ra là chủ tịch Viên”, phó chủ tịch huyện cũng bước ra khỏi ghế chủ toạ, ra nghênh đón.
Phó chủ tịch huyện có quen biết với Viên Chính Dương.
Hai bên chào hỏi nhau, nói vài lời khách sáo. Viên Chính Dương còn tặng cho Lưu Thành Hà một món quà chế tác rất tinh xảo. Hôm nay là ngày nhà giáo, ông ta đến đây thăm hỏi Lưu Thành Hà.
Viên Chính Dương đội một chiếc mũ che đi nửa bên mặt, vì đứng xa quá nên tôi nhìn không rõ. Nhưng khi tôi nghe được giọng ông ta, tôi đã biết ông ta là ai!
Chính là người bị Trần Kế Tần đánh bị thương trong bữa tiệc mừng thọ hôm đó!
Lúc đó, bố con Viên Chính Dương nhục mạ tôi và Trần Kế Tần. Tôi để Trần Kế Tần đánh cho họ một trận, thế là chưa tham gia được bữa tiệc đó thì hai bố con họ đã phải vào viện rồi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trần Mãn Quang nhờ dân làng mang thêm bàn ghế ra. Viên Chính Dương và thư ký của ông ta cùng được mời lên bàn chủ toạ.
Advertisement
Dân làng xì xào bàn tán, nhìn thấy Viên Chính Dương cứ như là thấy vàng vậy, hai mắt sáng hẳn lên.
Lời nói của Lưu Thành Hà và sự xuất hiện của Viên Chính Dương khiến khí thế của phe tôi bị đè xuống.
Phó chủ tịch huyện cầm micro lên, cười nói: “Mọi người hãy nhiệt liệt chào mừng chủ tịch Viên của xí nghiệp Hồng Đạt!”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, trên mặt dân làng đều thể hiện rõ niềm vui và sự phấn khởi.
Sau một tràng pháo tay, Viên Chính Dương bắt đầu phát biểu: “Cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của mọi người”.
“Thầy Lưu và Đại Bảo đã nói cho tôi nghe về tình hình của thôn mọi người. Các hộ gia đình trong thôn đa phần còn nghèo, cả thôn đang gặp nhiều khó khăn”.
“Hôm nay tôi đến đây, thứ nhất là để thăm thầy Lưu, thứ hai là để giúp dân làng ta thoát khổ, thoát nghèo”.
Advertisement
“Mới đây, tôi đang chuẩn bị đầu tư thêm năm triệu tệ và thuê thêm khoảng một trăm công nhân đến xí nghiệp tôi làm việc. Lương và phúc lợi đều cao hơn tiêu chuẩn bình thường trên huyện”.
“Đợi thôn mọi người cải tạo xong, trong vòng mười năm, tôi chắc chắn sẽ đầu tư vào thôn thêm một vài dự án khác”.
“Và hôm nay tôi đến đây cũng có mang theo một chút tiền mặt để biếu những người già trên bảy mươi tuổi trong thôn chúng ta, mỗi người mười nghìn tệ. Đây là tấm lòng của tôi, cũng là tâm ý của Lưu Đại Bảo”.
Lúc Viên Chính Dương phát biểu, ai cũng chăm chú lắng nghe như sợ để lỡ mất điều gì.
Viên Chính Dương vừa dứt câu, mọi người im lặng mất mấy giây, sau đó là tiếng hoan hô vang dội!
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo như sấm dậy!
Chết tiệt. Viên Chính Dương đến đây để dùng tiền áp chế tôi đây mà!
Muốn dùng tiền để mua lòng người à!
Mặt Lưu Thành Hà và Lưu Đại Bảo cũng treo lên nụ cười chiến thắng. Lưu Đại Bảo còn cố ý nhìn về phía tôi, trong mắt là ý khiêu khích rất rõ ràng.
Dùng tiền à?
Ông đây sẽ cho các người biết mặt!
Hai mươi triệu tệ của ông đây vẫn đang còn trong xe đấy!
“Mọi người hãy trật tự”, tiếng hoan hô vang lên suốt vài phút, sau đó Viên Chính Dương lại nói tiếp: “Tôi giúp mọi người xây dựng phát triển thôn, tạo phúc cho dân làng, giúp dân làng làm giàu, đương nhiên phải có điều kiện”.
“Điều kiện duy nhất là để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn”.
“Sau khi xong chuyện này, tôi sẽ giao ngay cho thôn chúng ta năm triệu tệ”.
Nói xong, Viên Chính Dương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.
Viên Chính Dương nói quá trắng trợn, để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn thì ông ta sẽ góp năm triệu tệ. Còn nếu Lưu Đại Bảo không được làm trưởng thôn, thì... Chắc chắn ông ta sẽ không rút ra năm triệu này.
Tôi có chỗ không hiểu lắm. Nếu đã dám chi ra năm triệu, sao còn phải thèm cái chức trưởng thôn?
Lương của trưởng thôn một tháng hơn một nghìn tệ. Thôn chúng tôi nghèo, những khoản thu nhập ngoài luồng cũng không nhiều. Tính đi tính lại, năm triệu tệ này có làm năm mươi năm cũng không kiếm đủ, thậm chí một trăm năm cũng không “hoàn vốn” được.
Tại sao ông ta lại lấy năm triệu tệ ra để đấu với tôi?
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Việc này quả thực có điểm đáng ngờ. Tài sản của Viên Chính Dương chắc chắn không nhiều bằng nhà họ Dương. Trong mắt nhà họ Dương, xí nghiệp Hồng Đạt không là cái gì hết”.
“Lần trước ngươi đánh bố con Viên Chính Dương, người nhà họ Dương không hề đứng ra bênh vực ông ta, mà chỉ bảo Viên Chính Dương báo cảnh sát”.
“Tức là với Viên Chính Dương thì năm triệu tệ này chính là một con số khổng lồ”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói không sai. Trong mắt những người như Âu Dương Bác, năm triệu tệ chỉ như năm hào. Nhưng với Viên Chính Dương, để rút ra được năm triệu tệ, e là ông ta phải trả cái giá khá đắt.
Chẳng lẽ vì lần trước tôi đánh Viên Chính Dương, nên giờ ông ta muốn làm khó tôi để báo thù?
Như thế cũng không đúng lắm, lấy năm triệu tệ để báo thù? Mất nhiều hơn được.
Tại sao ông ta lại làm thế?
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Trừ khi hiện nay đang có món hời lớn hơn năm triệu tệ đang đợi họ, họ mới có thể làm thế”.
“Nếu không, chuyện này cực kỳ vô lý. Nếu Lưu Đại Bảo có năm triệu tệ, cậu ta cần làm trưởng thôn làm cái quái gì!”
“Lấy năm triệu tệ ra đầu tư vào một cái thôn nghèo, không hề có tiềm năng phát triển? Có bị điên đâu!”
“Văn Nhã đầu tư cho thôn vì muốn báo đáp quê hương, cô ta là người dân trong thôn. Nhưng Viên Chính Dương thì không”.
Một món hời cao hơn năm triệu tệ? Trừ khi thấy được lợi ích từ đâu đó, nếu không ông ta sẽ không lấy một số tiền lớn như thế ra chơi cùng tôi.
Nhưng thôn chúng tôi vô cùng nghèo, đâu có cái gì sinh lời được hơn năm triệu tệ?
Việc này tôi không hiểu nổi, ngay cả tiên nữ Thanh Thuỷ cũng thế.
Dân làng lại bắt đầu tranh luận. Gió chiều nào xuôi chiều ấy, đa số mọi người đều ủng hộ Lưu Đại Bảo.
Bây giờ lợi ích đang ở ngay trước mắt, năm triệu tệ đang nằm trên bàn chủ toạ, mỗi người già trên bảy mươi tuổi còn sẽ nhận được mười nghìn tệ...
Chỉ cần Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, tiền sẽ đến tay ngay. Dân làng cảm thấy bên nào được lợi hơn thì sẽ theo bên đó, không hề có lập trường riêng.
Đột nhiên chị Văn Nhã lạnh mặt, đứng lên nói: “Viên Chính Dương, ông lôi năm triệu tệ ra để phá đám đấy à?”
“Ông lôi ra được năm triệu, ông nghĩ tôi không có à?”
Chị Văn Nhã đã không thể nhịn được nữa rồi.
“Ha ha...”, Viên Chính Dương cười đáp: “Tổng giám đốc Văn, tình hình công ty cô thế nào, tôi hiểu rất rõ. Chúng ta là người cùng ngành, huống chi tôi còn có bạn ở Thâm Quyến”.
“Ở những thành phố lớn như thế, công ty có vốn hàng chục triệu tệ cũng chỉ là công ty nhỏ. Huống chi công ty cô, chắc tổng tài sản cũng chỉ được mười triệu là hết, nhỉ?”
“Mấy công ty ở miền Nam cạnh tranh ác liệt quá, nên cô mới muốn rút vốn về, đầu tư cho quê hương”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!