Chương 52: Anh phải chinh phục
Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương. Hơn nữa, mới sáng sớm đã phải nhìn bộ mặt khinh khỉnh của Viên Khắc Lương khiến tôi như muốn tăng xông…
“Viên Khắc Lương, anh bị sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”, tôi đi tới trước mặt hắn ta và hỏi.
Viên Khắc Lương chẳng thèm nhìn tôi, chỉ khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, cũng không nói thêm một lời nào.
Tôi cũng không phải loại người dễ bắt nạt, hai người này có phải tới tìm tôi khám bệnh không vậy? Sao bộ dạng lại như là tôi xin xỏ họ tới khám thế?
Trần Thái Linh thấy mặt tôi tối sầm bèn lườm Viên Khắc Lương một cái …Bất ngờ đứng dậy trấn an tôi: “Trương Sơn Thành, anh ấy là vậy…Cậu đừng giận… Để tôi nói”.
Tôi ngồi xuống ghế, nghe Trần Thái Linh nói rốt cuộc Viên Khắc Lương bị làm sao: “Sau cái lần anh ấy bị con chó nhà Lý Phương dọa sợ chết khiếp thì chỗ đó không cứng trở lại được nữa…Chúng tôi cũng đã khám rất nhiều bác sĩ, dùng đủ mọi phương pháp mà cũng vô ích…Nghe nói y thuật của cậu rất giỏi nên tới tìm cậu”.
Advertisement
Trần Thái Linh nói thêm một từ là tôi thấy sắc mặt của Viên Khắc Lương tối thêm một phần, trong lòng tôi càng cảm thấy sung sướng hơn. Thật không ngờ là một thằng đàn ông mà chỗ đó lại không cứng lên nổi, đúng là một sự sỉ nhục lớn, chẳng trách cái mặt hắn ta đần thối ra như bị táo bón.
Tôi nín cười nghe Trần Thái Linh nói hết, khuôn mặt Viên Khắc Lương biến sắc, hết tối sầm lại sang đỏ lựng.
“Bệnh này ấy mà…Đúng là hơi khó chữa thật…”, tôi làm bộ khó xử.
Viên Khắc Lương nghe thấy vậy thì đứng bật dậy, nói với vẻ hết sức khoa trương: “Trương Sơn Thành, nếu cậu không chữa khỏi bệnh của tôi thì tôi sẽ đập nát nhà của cậu!”
Ban đầu tôi thấy hơi thương hại Viên Khắc Lương, nhưng lời lẽ của hắn ta khiến tôi nổi giận đùng đùng, không chữa khỏi còn định đập nhà tôi cơ à? Ăn nói hùng hồn lắm, Trương Sơn Thành tôi van nài hắn ta tới chữa bệnh chắc?
Advertisement
Rầm!
Tôi đập mạnh xuống bàn, nói thẳng vào mặt Viên Khắc Lương không chút nể nang: “Bệnh của anh, dù tôi có chữa khỏi thì tôi cũng không chữa! Các người đi tìm người khác đi, nhà tôi không đủ chỗ chứa được bức tượng lớn như anh đâu!”
Trần Thái Linh tái mặt khi nghe tôi nói vậy, cô ta vội vàng kéo tôi lại: “Sơn Thành này, cậu đừng giận, mấy ngày này đã tìm rất nhiều bác sĩ rồi mà không chữa khỏi, anh ấy cũng nóng lòng thôi mà, mong cậu rộng lượng bỏ qua, giận anh ấy”.
Nhận cốc trà Trần Thái Linh đưa tới, tôi chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng uống, làm người thì cũng phải có chút khí chất chứ.
Viên Khắc Lương thấy tôi tức giận đuổi bọn họ đi thì lật mặt như lật bánh tráng, hắn ta cuống cuống nói: “Trương Sơn Thành, vừa rồi tôi nóng vội quá, là lỗi của tôi, lỗi của tôi…Thế này đi, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Tôi khinh bỉ liếc nhìn hắn ta, hừ một tiếng, lấy tiền ra là cầu xin được tôi sao?
Một lát sau, Trần Thái Linh thuyết phục thêm một lúc nữa tôi mới bớt giận được đôi chút.
“Viên Khắc Lương, anh bị chó dọa sợ mất mật, tục ngữ có câu lấy độc trị độc, nếu anh muốn chữa khỏi thì phải tìm cách chữa từ chính con chó đó!”, nói xong, tôi rót cho mình một cốc trà, trời nóng quá, nước không đủ uống.
Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương cảm thấy hoang mang, bỗng đồng thanh hỏi tôi: “Tìm phương pháp từ chính con chó đó à? Có nghĩa là gì?”
“Viên Khắc Lương bị chó dọa sợ nên mới bị mềm oặt ra, vậy thì phải bắt anh ta chinh phục con chó đó trước đã…”, ý của tôi là bắt Viên Khắc Lương phải làm chuyện đó với con chó.
Đúng như dự đoán, khuôn mặt Viên Khắc Lương tối sầm lại.
Tôi không quan tâm Viên Khắc Lương có đồng ý hay không, giờ chỉ có cách đó thôi, nếu anh ta đồng ý thì làm, không chịu thì thôi, tôi ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa…Không biết gà vịt nhà ai không nhốt kỹ, để mấy con cứ chạy loạn trước cửa nhà tôi.
“Trương Sơn Thành”.
“Trương Sơn Thành!”.
Tôi đứng dậy, vừa hay nhìn thấy Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đi tới…Họ tới thật đúng lúc, tôi nhớ hình như nhà của Sở Tuyết Tương có nuôi một con chó to màu vàng, cũng là chó cái.
“Chị họ, hai người mau tới đây…Tôi có chuyện muốn thương lượng với hai chị”, tôi gọi họ mau vào nhà tôi.
“Sao thế? Đây là?”, Sở Tuyết Tương nhìn vào trong nhà tôi rồi lại nhìn tôi.
Tôi thuật lại sự việc cho bọn họ, rồi nói: “Chị họ, nhà chị có một con chó phải không? Lát nữa chị dắt nó tới giúp tôi, tôi để Viên Khắc Lương thử xem sao…”
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương nghe xong thì cười ra nước mắt. Sở Tuyết Tương nghiêm túc gật đầu, định quay về dắt chó tới.
“Không được không được, cách này không thể được!”, Viên Khắc Lương chạy tới, ngăn Sở Tuyết Tương, trên đầu hắn có bao nhiêu sợi gân xanh đều nổi hết cả lên, hắn ta nói với tôi bằng giọng vô cùng tức giận: “Trương Sơn Thành, cách này không được! Nếu để truyền ra ngoài thì tôi sẽ bị người của cả cái thế giới này cười chết mất!”
Viên Khắc Lương đã không đồng ý thì tôi cũng không hù dọa hắn ta nữa.
“Vẫn còn một cách … Đó là tìm một cô gái diễn vai con chó, anh coi cô ta là chó…Cách chinh phục cũng tương tự”, tôi nói.
Viên Khắc Lương nghe thấy vậy thì bớt tức hơn, hắn quay đầu nheo mắt nhìn Trần Thái Linh: “Thái Linh, hay là em chịu thiệt một chút, làm chó vì anh được không? Anh sẽ không đối xử tệ với em đâu…”
Tôi ngồi ghế, ung dung nhìn bọn họ thương lượng.
Hình như Trần Thái Linh cũng đoán ra là hắn sẽ tìm cô ta nên lập tức phất tay, lắc đầu bạt mạng: “Không được không được…Chúng ta cũng chẳng phải vợ chồng, cũng chưa kết hôn, sao có thể để xảy ra chuyện đó được? Em không đồng ý…”
Viện Khắc Lương nghẹn lời, đúng là trong thôn chúng tôi có quy định đó thật, chưa kết hôn thì không được xảy ra bất kỳ mối quan hệ gì với đàn ông.
Tôi thấy Viên Khắc Lương nói đủ kiểu mà Trần Thái Linh vẫn không đồng ý, lắc đầu lia lịa như cái trống lắc tay, tôi buồn cười, nhìn vẻ mặt cùng quẫn của Viên Khắc Lương đúng là sung sướng thật đấy!
“Nếu phải kết hôn mới làm được chuyện đó…Thì chi bằng hai người kết hôn đi? Không phải là giải quyết được rồi sao!”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên đứng dậy, đưa ra một đề nghị.