Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, Tống Linh Linh vội vàng che mắt tôi lại, không cho tôi nhìn.
"Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa biết hai người các cậu làm lành thế nào, chẳng phải nói bạn trai cậu đã bỏ cậu lại trong cơn mưa lớn sao?"
Tống Linh Linh nhắc đến chuyện này với vẻ bất đắc dĩ, "Thằng ngốc đó bị đau bụng và chạy vào nhà vệ sinh, không kịp đuổi theo."
"…"
Sau một hồi náo loạn, cô ấy hỏi tôi: "Cậu có biết không, Bạch Chi và Chu Dạng cả hai đều bị tai nạn xe, cách nhau không lâu, vào đúng ngày mùng Một Tết."
"Bây giờ họ vẫn đang nằm viện."
Tôi nghĩ, không chỉ biết, mà tôi còn đã nhìn thấy tận mắt.
Tống Linh Linh không chờ tôi trả lời, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.
Tôi bóc một múi quýt bỏ vào miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Giọng bố tôi vang lên từ bếp, "Đến giờ ăn cơm rồi!"
Tống Linh Linh nghe thấy liền chạy nhanh hơn thỏ, vừa chạy vừa hét với Phí Nguyên: "Nhanh lên! Chặn cô ấy lại, cô ấy sắp giành cánh gà với em!"
Phí Nguyên ngồi trên ghế sofa như thể không nghe thấy gì, nhưng trên đường tôi chạy vào bếp, cậu ấy vô tình chìa một chân dài ra.
"…"
"Hai đánh một ức h.i.ế.p người quá đáng."
"Tống Linh Linh, năm nay cậu không có lì xì nữa đâu."
"Gì cơ!"
Tống Linh Linh quay đầu lại kêu lên:
"Bù đi!"
–Hết–