KHI NÀO TRỜI SẼ MƯA? - Chu Dạng (FULL)

7  

 

Tôi không nói cho ai biết chuyện chuyển trường.  

 

Vào một buổi chiều bình thường, chúng tôi hoàn toàn rời khỏi thành phố này.  

 

Sau khi chuyển sang bệnh viện khác, tình trạng của bố tôi dần trở nên tốt hơn nhiều.  

 

Việc học ở trường cấp ba mới rất căng thẳng, tôi phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và căn nhà trọ, nhưng may mắn là nền tảng học tập của tôi khá vững, nên không bị tụt lại.  

 

Tình trạng của bố tôi dần dần hồi phục.  

 

Sau khi vào đại học, tôi lại vừa học vừa làm, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.  

 

Số tiền đã vay của Bạch Chi, tôi trả dần theo số tài khoản cô ấy để lại.  

 

Mỗi tháng trả đúng hạn một phần, cho đến khi đi làm hai năm sau tôi mới trả hết.  

 

Thoáng chốc đã bảy năm trôi qua.  

 

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Dạng.  

 

Để rồi khi tái ngộ, tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị.  

 

Đó là một buổi tiệc của giới nhà giàu mà bạn học đại học của tôi, Tống Linh Linh kéo tôi đến tham dự.  

 

Ai nấy đều là công tử, tiểu thư con nhà quyền quý.  

 

Thực ra tôi không muốn đi, nhưng Tống Linh Linh vừa trang điểm vừa khuyên tôi:  

 

"Ngốc quá, nếu không phải vì bạn trai nhà giàu của tôi, chúng ta còn lâu mới được vào mấy chỗ này."  

 

"Để cậu mở rộng tầm mắt, ăn ké thôi cũng không lỗ, biết đâu với nhan sắc của cậu lại câu được anh chàng nhà giàu đẹp trai nào đó."  

 

"Coi như đi cùng tôi một lát nhé, làm ơn, làm ơn!"  

 

Tống Linh Linh là bạn cùng phòng của tôi ở đại học, sau khi tốt nghiệp đa số bạn học đều mất liên lạc, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với cô ấy.  

 

Cô ấy hơi nói quá, nhưng tính tình không xấu.  

 

Tôi không từ chối được nên đành đồng ý.  

 

Khi mở cửa bước vào câu lạc bộ, bầu không khí xa hoa ập vào mặt.  

 

Đúng như Tống Linh Linh nói, những nơi như thế này không phải là chỗ mà người bình thường như chúng tôi có thể tùy tiện tới tiêu xài.  

 

Ăn ké đúng là cũng không tệ.  

 

Cho đến khi tôi bước vào phòng bao, tôi vẫn giữ suy nghĩ như vậy.  

 

Nhưng khi đẩy cửa vào, tôi lập tức nhìn thấy Bạch Chi giữa đám đông.  

 

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với bảy năm trước, thoát khỏi vẻ non nớt ngày xưa, nay tràn đầy sự quyến rũ và thanh lịch.  

 

Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ấy ở đây.  

 

Bạch Chi rõ ràng cũng bất ngờ không kém.  

 

Thậm chí cô ấy còn vô tình làm đổ ly rượu.  

 

Phòng bao náo nhiệt, Tống Linh Linh đẩy tôi vào trong, không ít người bắt đầu trêu đùa muốn cô ấy giới thiệu tôi.  

 

Bạch Chi nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi cười: "Bạn cũ, tôi quen lắm."  

 

Tiếng trêu đùa lập tức vang lên.  

 

"Bạn cũ à, tiểu thư Bạch không mau giới thiệu sao?"  

 

"Phải giới thiệu đàng hoàng chứ." Bạch Chi ngả người vào ghế, vẻ mặt đầy suy tư.  

 

Chúng tôi đối diện nhau qua đám đông.  

 

Cô ta bối rối hỏi tôi: "Cậu nói xem tôi nên giới thiệu từ việc cậu đã ăn trộm chiếc vòng tay của tôi, hay là từ tên của cậu đây?"  

 

Lời nói vừa dứt, phòng bao ồn ào lập tức yên lặng như tờ.  

 

Những người ban đầu trêu đùa giờ nụ cười đã đông cứng lại, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên kỳ lạ hơn.  

 

Ngay sau đó, những ánh mắt dò xét bắt đầu đổ dồn về phía tôi.  

 

Cảnh tượng bảy năm trước như hiện ra trước mắt.  

 

Bạch Chi vẫn cười như trước.  

 

Tống Linh Linh bốc hỏa ngay lập tức: "Cô nói gì vậy, đừng có bịa chuyện, Tang Uyển không phải loại người như thế."  

 

Bạch Chi nhìn tôi: "Cậu tự hỏi cô ấy đi."  

 

Ngón tay cô ta gõ nhẹ lên mép bàn từng nhịp, đó là dấu hiệu của sự bồn chồn.  

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ ngồi trống bên cạnh cô ta.  

 

Vị trí chính giữa, có lẽ là người quan trọng nhất trong buổi tiệc này.  

 

Rõ ràng là Bạch Chi muốn đuổi tôi đi trước khi người đó đến.  

 

Tôi mỉm cười nhìn cô ta: "Cậu đang lo lắng à."  

 

Nụ cười trên mặt Bạch Chi lập tức nhạt đi.  

 

"Dù là bảy năm trước hay bây giờ, câu trả lời của tôi cũng không thay đổi."  

 

"Tôi, Tang Uyển, sẽ không bao giờ làm chuyện đó."  

 

"Và, chiếc vòng tay bảy năm trước." Tôi nhìn kỹ sắc mặt của cô ta, "Cậu thật sự làm mất nó sao?"  

 

8  

 

Tôi không đợi câu trả lời từ Bạch Chi.  

 

Vì không chờ cô ta mở miệng, cánh cửa phòng bao bỗng nhiên mở ra.  

 

Cả căn phòng im lặng, Bạch Chi nhìn chằm chằm vào cửa, gương mặt đột nhiên trở nên khó coi.  

 

Tôi không quay đầu lại, nhưng cảm nhận được ánh mắt chính xác rơi trên người mình.  

 

Tôi kéo tay Tống Linh Linh ra ngoài.  

Advertisement
';
Advertisement