Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL) - Tả Đạo Khuynh Thiên

 

Tả Tiểu Đa ra tay càng nặng hơn, mới chỉ một lát mà đã đánh bay tất cả học sinh lớp một xông tới. Những người còn lại thấy hắn có uy thế như vậy, không dám nhúc nhích nữa. Nhưng bọn họ bất động, Tả Tiểu Đa cũng không hề dừng tay, lấy cửa làm điểm xuất phát, ra tay bá đạo, một đường xông ngang đánh dọc, đến đâu cũng đều người ngã ngựa đổ đến đấy.

Bóng người lóe lên, chủ nhiệm lớp của lớp một ngăn trước người Tả Tiểu Đả, sắc mặt âm trầm như nước: “Đủ rồi”

“Đủ rồi? Sao mà đủ được? Không đủ! Còn thiếu rất nhiều nữa!”

Tả Tiểu Đa quát to: “Bây giờ là thời gian luận bàn giữa học sinh, không phải chuyện của ngươi, mau tránh rat"

“Hiện tại là thời gian đi học, hành vi bây giờ của ngươi là đang quấy rối việc giảng bài. Giờ ta có ra tay với ngươi, dù là ai cũng không thể nói gì!”

“Là vậy sao? Ha ha ha..."

Tả Tiểu Đa rất thức thời vội vàng lui về sau, vừa lùi là về tới vị trí cạnh cửa, lại tự cười ha ha: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy ta thực sự quá tức giận. Ta tốt bụng đến đây truyền tin, nhưng lại bị chửi bới đánh đập như vậy, bất đắc dĩ lắm mới phải ra tay phản kích, thật sự không có ý gì khác đâu, chỉ đang tự vệ mà thôi, ha ha ha, đã quấy rầy ngươi lên lớp rồi... Ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục đi, ta chờ tới tan học rồi quay lại là được.”

Tan học quay lại?

Thầy giáo cao gây nhìn chăm chăm vào Tả Tiểu Đa với đôi mắt sắc như ưng: “Ngươi đã phá hủy trật tự trường học, ta cần phải dạy dỗ cho ngươi biết cái gì là trật tự trường học!”

“Khoan đã.

Tả Tiểu Đa đột nhiên hét lớn, quét mắt nhìn qua, thấy được bảy tám giáo viên tụ tập tới vì nghe được động tĩnh, nghiêm giọng nói: “Thưa thầy, ta đã nhiều lần nói ra là ta tới để thông báo tin tức cho Trình Phương Chí! Là hắn liên tục măng chửi, đấm đá ta trước, ta mới phải vội vàng phản kích lại, sao lại biến thành ta phá hư trật tự trường học rồi, tự vệ thì có lỗi à?I'

“Không tin ngươi xem điện thoại của ta đi, ta nhận được tin nhắn thật này. Trong này viết rõ ràng rành rành ra, nghe nói cha của Trình Phương Chí đã chết?”

“Cùng học một trường, ta vô cùng lo lắng, sợ hắn không trở về gặp mặt cha mình lần cuối được!”

Tả Tiểu Đa lớn tiếng nói: “Ta tới đây báo cho hắn biết hoàn toàn là vì lòng tốt của ta, không hề có những thứ khác. Rõ ràng là cái tên này chửi bới người nhà của ta, còn ra tay công kích ta trước, sau đó còn kêu cả lớp lao lên đánh ta? Làm sao lại thành ta phá hư trật tự trường học rồi, trên đời này, sao lại có đạo lý như vậy chứ?” 

“Cho dù thế nào, có nói đến đâu, ta cũng không phải bên ra tay trước hay gây chuyện trước mài!”

Tả Tiểu Đa hùng hồn nói: “Thưa thầy, giờ ngươi còn muốn nói ta phá hủy trật tự trường học, muốn ra tay với ta nữa không?”

'Tần Phương Dương đứng dưới bóng cây cách phía sau Tả Tiểu Đa không xa, khoanh tay đứng nhìn, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Sau lưng hắn là toàn bộ ba mươi lăm học sinh của lớp chín. Cả đám mắt chữ A miệng chữ O, nhìn Tả Tiểu Đa với ánh mắt như nhìn thiên thần vậy.

Cãi chày cãi cối, đổi trắng thay đen, lẫn lộn trái phải, chỉ hươu bảo ngựa... Sao mà Tả Tiểu Đa giỏi mấy thứ này quá vậy?!

Đây cũng quá trâu bò rồi!

“Chính ngươi gây nhiễu loạn trật tự trường học, ngươi còn dám tranh luận?” Vị giáo viên kia tiến lên một bước, định ra tay.

Bóng người trước mặt đột nhiên lóe lên, Tân Phương Dương đã đứng trước người Tả Tiểu Đa: “n oán thị phi giữa học sinh, giáo viên không được nhúng tay!”

Sắc mặt Tân Phương Dương lãnh đạm: “Mộc Vân Phong, ngươi đừng có mà phá hư quy tắc.”

“Ngươi muốn ngăn cản ta?” Mộc Vân Phong nhìn  

'Tân Phương Dương, ánh mắt tăng thêm một phần hung ác.

“Ngươi muốn đánh, ta chấp nhận.” Tân Phương Dương thản nhiên nói: “Nhưng lúc học sinh của ngươi vọt vào lớp của ta, ta cũng không ra tay cơ mà!”

Những người bị thương sớm đã nằm la liệt trong phòng học của lớp một. Tuy còn có mấy người thức thời lui ra đằng sau không đánh tới từ trước, nhưng bất ngờ là số người bị thương lúc này đã vượt qua lớp chín, người bị thương nặng thì càng nhiều.

“Tả Tiểu ĐaI” Tân Phương Dương quát to.

“Thưa thầy, ta ở đây.” Tả Tiểu Đa vội vàng trả lời, khuôn mặt cẩn thận dè dặt, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

“Thời gian đi học, ngươi chạy loạn làm gì?”

Tân Phương Dương cau mày mắng: “Coi như ngươi tốt bụng qua đây thông báo đi, về tình còn tha được, nhưng có vấn đề gì thì đợi một lúc, chờ đến hết giờ học rồi mới qua đây cũng được mài”

“Dạ, dạ, ta sai rồi, lân sau nhất định sẽ chú ý.”

Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nhận sai: “Vừa nấy ta thực. sự quá gấp gáp rồi, nghĩ phải qua thông báo sớm, nếu hắn sớm biết được tin này, e là còn có thể gặp mặt cha hắn lần cuối, cũng không nghĩ gì thêm. Bây giờ nghĩ lại, thực sự là quá không đúng lúc." 

“Còn nói nhảm gì đó, mau về đi học đi!”

Tân Phương Dương giận dữ nói: “Về sau còn có bất cứ chuyện gì nữa thì cũng phải chờ tới hết giờ rồi giải quyết. Thời gian hết giờ học dài như vậy, không đủ để ngươi làm việc à?”

“Vâng! Ta biết rồi! Ta hiểu rồi! Sau này nhất định sẽ chú ý!”

“Đầu về đi đều về đi!”

Tân Phương Dương đuổi tất cả học sinh lớp chín đi: “Các ngươi đứng đấy hóng hớt cái gì, các ngươi cũng định quấy rầy trật tự lớp học của thầy Mộc chứ gì! Muốn bị đánh không?!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement