Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL) - Tả Đạo Khuynh Thiên

Khi Tả Tiểu Đa quay lại, cửa hàng đã mở cửa trở lại. Tả Trường Lộ và chú Nam đang đứng ở cửa.

*Ồ, tiểu anh hùng của chúng ta đã trở lại” Chú Nam cười ha ha, lên tiếng trêu chọc.

Tả Tiểu Đa rất hiếm khi đỏ mặt.

Ta chỉ ném thanh tiểu phi đao đi... ngoài ra cũng không làm gì khác, thậm chí còn bị dọa đến mức nhảy vào thùng rác...

Thật là xấu hổ.

Hắn là hông ai nhìn thấy đâu nhỉ?

Thôi kệ đi, chỉ cần cha và chú Nam không nhìn thấy là được rồi.

“Đi thôi.” Tả Trường Lộ đóng cửa lại và nói: “Mua chút rượu và đồ ăn rồi về nhà uống một chút!”

“bược!” Chú Nam cũng thể hiện là rất hào hứng. Tả Tiểu Đa phát hiện ra rằng phần lớn cái tính tình vô tư lự của hắn là di truyền từ cha mình. Khi có chuyện lớn như vậy xảy ra, cha thế mà lại không quan tâm chút nào, vẫn còn tâm trạng đi mua đồ ăn thức uống... 

Định lực của cha đúng là rất đỉnh.

Tả Tiểu Đa mang theo một vài món ăn mà hắn đã mua, nhanh chóng quay trở lại.

Ừm, thay vì nói là vội vàng quay đi, thì nói là bị đuổi đi có vẻ đúng hơn.

Tả Trường Lộ và chú Nam đi cạnh nhau, nói đi mua là liền đi mua, có lẽ là trên danh nghĩa là như vậy.

Nhưng Tả Tiểu Đa nghĩ rằng hắn hoàn toàn có thể hiểu được điều đó.

“Đàn ông mà, nhất là anh em lâu ngày không gặp nhau, cũng nên có chỗ riêng tư để nói chuyện giao lưu,

đuổi ta đi là đúng rồi, ta chính là một cái bóng đèn.”

Tả Tiểu Đa cảm thấy rằng hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Vẫn đang trên đường đi, thì đã lấy điện thoại ra gọi. “Niệm Niệm...”

“Ừm?I"

“.. Ngươi hôm nay về sớm nhat”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nhà chúng ta có khách, cha muốn chiêu đãi khách, tối nay nhà chúng ta sẽ có tiệc, còn mua rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Ngươi đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ hả? Cha ấy hả? Mời khách? Ngươi đã bao giờ thấy chưa?! Nếu ngươi muốn ăn một cái gì đó ngon thì cứ nói thẳng đi, chị đây đủ tiền để đãi một hai bữa ăn.”

“Lần này là thật, nói dối thì sẽ chảy nước mũi.”

“Hả? Thật không?”

“Thật đấy! Nhất định phải về sớm đó!”

Cúp máy.

Tả Tiểu Niệm cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Thực sự muốn đãi khách sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Tả Tiểu Niệm giải quyết những việc đang làm gần như với tốc độ ánh sáng, sau đó trở về nhà.

Thực sự là rất lại

Vậy mà cũng có một ngày cha đãi khách, là con gái ruột, nhất định phải nhìn thật kỹ mới được.

Sau bao nhiêu năm rồi, đừng nói là con người, đến cả một con muỗi cũng không bay vào nhà chúng ta!

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều rất phấn khích trước sự kiện này.

Tả Tiểu Đa bước vào nhà trước, Ngô Vũ Đình đang bận rộn trong bếp, bên này đã chế biến một vài món chiên, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không nhìn lên: “Là Cẩu Cẩu hay là Miêu Miêu đấy?”

“Mẹ, con đây, là Cẩu Cẩu.”

*Ồ, về đúng lúc lắm, có việc cần nhờ con giúp.”

Ngô Vũ Đình ra lệnh không ngừng một cách rất bài bản.

“Cẩu Cẩu, lấy rau này ra nhặt đi.”

“Lấy rau kia đi rửa đi.”

“Lấy măng Thiên San kia đi ngâm đi."

“Lột năm sáu tép tỏi rồi giã nhuyễn đi.”

“Làm nóng rượu đi, chú Nam của ngươi thích uống rượu nóng. Rượu ở dưới cùng của bản đọc sách của của cha ngươi, cái bình màu đen kia, nên lấy ra ngoài đi. Hình như tổng cộng có bốn bình rưỡi, hâm nóng bình còn một nửa trước.”

“Nhớ là đun sôi một nồi nước nóng.”

Tả Tiểu Đa làm việc không ngừng, thè lưỡi vẫy đuôi, như một chú pug chăm chỉ.

Cánh cửa mở ra, Tả Tiểu Niệm trở về.

“Mẹ, cha thực sự sẽ là đãi khách sao? Ai mà lại quan trọng như vậy? Phá vỡ quy cách trong suốt mười †ám năm không có ai bước vào của nhà chúng ta...”

Ngô Vũ Đình không để ý đến nàng. Vì vậy, Tả Tiểu Niệm đã đến bên cạnh Tả Tiểu Đa.

“Ôi trời, Cẩu Cẩu, đang làm việc sao? Chịu khó quá ha.”

“Nếu không có gì thì không cần để ý đến ta, ngươi làm đi, ta sẽ xem ngươi làm, cố lên.”

Nhưng Tả Tiểu Niệm không chỉ đứng xem, trong khi xem Tả Tiểu Đa làm việc, nàng còn tục quấy rối, kéo tóc của Tả Tiểu Đa, véo lỗ tai, nhéo mũi, chọc lét, gõ lên đầu, đá vào mông...

Tả Tiểu Đa nhẫn nhịn chịu đựng bực mình mà không nói, thể hiện đầy đủ bản chất địa vị thấp kém của mình trong gia đình.

Cuối cùng, Ngô Vũ Đình thực sự không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng mắng: “Tả Tiểu Niệm, nha đầu chết tiệt nhà ngươi! Ngươi định ăn hiếp con trai ta đến bao giờ?”

Tả Tiểu Niệm cười toe toét: “Mẹ ơi, ta định ăn hiếp con trai mẹ cả đời luôn, được không, he he he...”

“Nói điên nói khùng!”

Ngô Vũ Đình quay đầu lại nói: “Tả Tiểu Niệm, ngươi trông thật là nhàn nhã ha...”

Khi nghe thấy giọng điệu muốn sai người làm việc, Tả Tiểu Niệm ngay lập tức biết sợ, nói một cách đáng thương: “Mẹ ơi, hôm nay ta bị thương trong lúc tập luyện, chân ta đau quá..."

Nào còn dám quấy rối Tả Tiểu Đa nữa chứ, cố làm ra như mình bị thương, vội vàng chuồn đi, trước khi rời đi vẫn không quên gắp một miếng xúc xích nướng trong đĩa ném vào miệng, bĩu môi đi khập khiễng đến cạnh ghế sô pha, cả người ngã nhoài xuống: “Ui da... đau quá đi...”

Sau đó ngồi nhai xúc xích một cách trắng trợn. “Đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Ngô Vũ Đình liếc nhìn con trai mình đang làm việc chăm chỉ, rồi lại nhìn cô con gái đang nằm liệt trên ghế sô pha, không nhịn được mà thở dài nói: “Con trai, cả đời này của con, toang rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement