Người đàn ông áo xám chỉ để lại một nụ cười dài, trong tích tắc biến mất không thấy tăm hơi.
Mục Yên Yên đáp xuống, xác nhận tình hình hiện trường, nhưng không thể không thờ dài một hơi.
Thảo nào tên đó lại đi rồi, hóa ra ba tên này đã chết rồi, không còn người sống, tai họa dễ tới, chiến đấu cũng chỉ là vô nghĩa!
“Xem ra tu vi của người này còn cao hơn của ta.” Trong lòng Mục Yên Yên kinh động, bản thân vừa rồi đại khái nghĩ là chỉ có một tên chết, còn tưởng rằng hai tên kia đã trốn thoát rồi, hóa ra là cả ba người bọn họ đều đã chết ở đây.
“Làm sao mà hai người này lại chết được?” Mục Yên Yên kinh ngạc khi nhìn hai người ở dưới gốc cây.
Một nhát vào tim và một nhát vào trán không phải là thương tích đoạt mạng.
“Ta đang trốn trong một hốc cây...” Tả Tiểu Đa run rẩy bước ra: “Sau đó bọn họ dựa vào gốc cây... Ta cầm dao lao thẳng ra khỏi cây... Không ngờ đối phương đã chết rồi...”
Khi Mục Yên Yên nghe xong lời này, trong lòng đã cảm thấy rõ ràng rồi.
Trước khi ba người này bị chính mình đã thương, cách cái chết không xa, đòn tấn công bất ngờ mạnh mẽ của Tả Tiểu Niệm đã tiêu hao hết nguyên khí còn lại của ba người, vết thương ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa lại bị Tả Tiểu Đa làm thêm một dao thì cũng có thể cho là vết thương này không phải là đòn chí mạng, thì cũng không có gì ngạc nhiên khi thương tích của hai người thậm chí còn nghiêm trọng hơn, về chầu ông bà cũng là chuyện bình thường...
Ngược lại, tên bị Tả Tiểu Niệm giết phải là người ít bị thương hơn trong số ba người, đây mới là kẻ cần một đòn kích sát của Tả Tiểu Niệm!
“Tiểu Đa làm rất tốt.”
Mục Yên Yên khen một câu: “Đối mặt với một người mạnh mẽ có tu vi hơn hẳn mình, mà lại dám dùng dao. động thủ, sự can đảm này đã hơn hẳn những người khác một bậc rồi, thật là giỏi.”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nói: “Tất cả đều là nhờ Mục. sư phụ dạy dỗ tốt mà thôi.”
Sắc mặt Mục Yên Yên trầm xuống: “Ngươi đánh lén như vậy, cũng không phải là do ta dạy cho ngươi đấy chứt”
Tả Tiểu Đa buồn tẻ nói: “Mục sư phụ... thật ra, hôm đó đối phương nhiều người quá, địch nhiều ta ít, dùng sức mà đánh thì không phải là một cách tốt nhất, nên ta chỉ có thể dùng phương pháp công kích hiệu quả nhất mà thôi, đánh ra ngoài thì khó có thể đạt được hiệu quả nhanh chóng, sức lực của ta thì lại yếu...”
Mục Yên Yên đột nhiên cảm thấy trong lòng dịu dàng, sờ sờ vào đầu Tả Tiểu Đa nói: “Sau này không được làm như vậy nữa, thật sự rất mất mặt đấy."
“Sau này nhất định sẽ không làm như vậy nữa.”
Tả Tiểu Đa nói một cách nghiêm túc: “Nếu họ đấu với ta một chọi một, ta có thể giết họ chỉ bằng Tinh Không Bộ, cần gì phải dùng đến thủ đoạn đê tiện này chứ? Ta cũng biết xấu hổ, nhưng không thể không làm vậy được.”
Mục Yên Yên rất hài lòng khi nghe điều này, thở dài rằng đứa trẻ này vẫn là một cậu bé ngoan, biết điều gì là đúng và điều gì là không phải.
“Các ngươi trở về đi.” Mục Yên Yên nói: “Ta phải trở về giao phó nhiệm vụ. Niệm Nhi, ngày mai ngươi tới tìm ta để nhận thưởng.”
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm vẫn có chút tái nhợt, nói: “Vâng, sư phụ.”
Mục Yên Yên xua tay, một lọ thuốc rơi vào trong tay Tả Tiểu Niệm, nói: “Tam Tính Liên Hoàn của người áo đen có chiêu pháp dị thường, uy lực còn lớn hơn, ngươi có thể toàn mạng mà rút về là tốt rồi, trị liệu cho tốt đi.”
Nhặt xác ba người lên rồi bay đi lên không trung.
Tả Tiểu Niệm hít một hơi, định kéo Tả Tiểu Đa lại, nhưng thấy vẻ mặt của Tả Tiểu Đa trở nên kỳ lạ. “Sao vậy?”
“Không, không có gì, đi thôi.”
Sau khi Mục Yên Yên mang theo thi thể đi, thì mới phát hiện trọng lượng của ba thi thể này không đúng, tại sao lại nhẹ như vậy?
Còn nữa... những gì mà tên tiểu tử vừa nói dường như có chút dè dặt.
Lần sau gặp mặt, ta nhất định không được để sự khôn ngoan của hắn mê muội được, đánh trước rồi nói sau.
Trong lời nói của tên tiểu tử này rõ ràng là có ẩn giấy gì đó! Hắn nói, địch nhiều ta ít, nên chỉ có thể sử dụng thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất này ư?
: Câu này nghe có vẻ không có gì sai cả, nhưng nghĩ lại thì... vỗn dĩ vẫn là một câu nói vô nghĩa.
Có phải ý khác của ngươi là sau này vẫn sẽ sử dụng cách đối phó này không, hay là muốn dùng các phương thức tiến công có hiệu quả nhất này?!
Vừa nghĩ tới đây, Mục Yên Yên đã tức giận đến phát run, mình lại bị tên tiểu tử khốn kiếp này lừa ngay tại chỗ.
Thi thể được gửi đến Cục Tinh Thuẫn, Tưởng Trường Bân ra ngoài để xem mớ thi thể, một số cao thủ của Cục Tỉnh Thuẫn cũng vây quanh.
“Điều này không đúng. Mục sư phụ.”
Mấy người cùng nhau cau mày.
“Tại sao lại không đúng?”
“Ngươi giết cả hai người này đã được vài ngày rồi, phải không?”
Tưởng Trường Bân chỉ vào hai người Trần Ngọc Đình: “Mấy cái xương này hơi giòn rồi.”
“Rõ ràng là ta vừa mới giết!” Lòng của Mục Yên Yên dao động.
Khi nhìn xuống, chỉ thấy hai xác chết thực sự đã rã rời, cơ bắp mất đi tính đàn hồi, đến xương cũng có hơi xốp, thậm chí một số khớp đã bắt đầu thối rữa và gãy rồi.
“Có chuyện gì vậy chứ?”
Mục Yên Yên khó hiểu.
“Không đúng, như này không giống như là vừa mới bị giết”
Một trong những cao thủ của Cục Tỉnh Thuẫn chỉ vào ngón tay của Trần Ngọc Đình và một tên Vu Minh khác: “Điều này rõ ràng...”
“Khụ khụ.” Tưởng Trường Bân nghiêng mắt nhìn, cười đắc ý: “Mục sư phụ đã vất vả rồi, vừa mới diệt trừ ba tên gian tế của kẻ thù, công lao của Mục sư phụ rất lớn, vất vả rồi, vất vả rồi."
“Còn không mau lấy phần thưởng ra.” Tưởng Trường Bân ra lệnh.
Mục Yên Yên vẫn luôn nghỉ ngờ mãi cho đến khi rời đi, làm sao cũng không thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!