Cuối cùng Hà Viên Nguyệt cũng mở miệng: “Lam Thư, xin ngươi ra ngoài giữ cửa. Dùng Tinh Hồn Lực của ngươi, bao phủ ngăn cách phòng làm việc của ta lại.”
“Được” Mồ hôi ở trên trán Tưởng Trường Bân ngay lập tức lăn xuống.
Hai người đã ở trong phòng này rồi, vậy mà vẫn cần Lam Thư ngăn cách tin tức nữa!l?
Lại là sau một hồi lâu nữa, ở trong bầu không khí yên ắng im lặng như chết, Hà Viên Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng: “Trường Bân à, trong tay ngươi, bây giờ lực lượng cao nhất có thể sử dụng là cái gì? Cụ thể là có bao nhiêu?”
Hà Viên Nguyệt cuối cùng cũng mở lời rồi.
Nhưng nàng vừa mở lời, chỉ một câu nói thôi, đã khiến cho tâm trạng của Tưởng Trường Bân không những không mảy may buông lỏng chút nào, ngược lại là càng căng thẳng hơn, tinh thần căng thẳng trước nay chưa từng xuất hiện.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Chiến lực của cục Tinh Thuẫn ta đặt ở thành Phượng Hoàng, gồm có hai vị cảnh giới Anh Biến, mười một vị Đan Nguyên Tông sư, nhưng mấy vị tu giả Đan Nguyên này, năm đó lúc trên đường đi kinh cực, đều không vượt qua lục áp...”
Hà Viên Nguyệt chậm rãi lắc đầu: “Không đủ, còn thiếu rất nhiều mới đủ!”
“Ngoại trừ cái đó, ta còn có ta còn nắm chắc sẽ mời được Mục Yên Yên của Côn Lôn Đạo Môn hiệp trợ, còn có Khâu sư phụ của Tự Tại Đạo Môn... Hai vị này đều là cường giả cấp Anh Biến đỉnh phong..”
Tưởng Trường Bân đang chậm rãi suy nghĩ xem có thể có được bao nhiêu sự giúp đỡ của những người đáng tin tưởng: “Trừ những người này, còn có thể có người của Phủ Tổng đốc, phủ Thành Vệ...”
Hắn vừa thăm dò nói ra, vừa cẩn thận từng ly từng tí quan sát sắc mặt của Hà Viên Nguyệt.
“Ừ, hai nơi này thì không cần phải nói nữa, còn có viện trợ ở những chỗ khác không?” Hà Viên Nguyệt cắt ngang, âm trầm nói.
Trên dưới toàn thân Tưởng Trường Bân ngay tức khắc rét lạnh như băng.
Vừa rồi hắn nhắc đến Phủ Tổng đốc với phủ Thành Vệ, nhưng chưa nói chắc chắn, mục đích chính là đang thử thăm dò, hy vọng có thể có được phạm trù đại khái; thế mà không ngờ rằng hai nơi này đều bị Hà Viên Nguyệt trực tiếp phủ nhận rồi... Đây chẳng phải là nói...
Tưởng Trường Bân càng nghĩ tâm càng nguội lạnh, một trái tim nguội lạnh.
Chuyện này há chẳng phải là muốn chọc thủng trời sao?!
“Chiến lực ở phía mình kém hơn quá nhiều!”
Hà Viên Nguyệt thở dài không biết phải làm sao, hững hờ nói: “Chiến lực hai bên mạnh yếu chênh lệch cách xa nhau, phe mình lại ở tình thế bị động ứng chiến, cho dù Nhị Trung chỉ có vẻn vẹn 3 vị Anh Biến là giáo viên nguyên lão, toàn bộ đều phái cho
ngươi, lại thêm Tân Phương Dương còn có cả Lam Thư cũng đều cho ngươi mượn... nhưng vẫn là không đủ!”
Tưởng Trường Bân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lúc nhất thời càng không dám mở miệng tiếp lời.
Đội hình như vậy, nhân lực như vậy, bố trí sắp xếp như vậy, vậy mà vẫn là còn xa mới đủ, vậy thì chiến lực của đối phương phải đạt đến quy mô như thế nào chứ?
Tưởng chừng như nghĩ một chút đều muốn ăn nghỉ không yên!
“Nếu như tập hợp cả Phủ Tổng đốc, Thành vệ quân, quân phương, còn có tất cả lực lượng cao cấp của Cục Võ Giáo, thì may ra mới đủ, nhưng những nơi này có quá nhiều người không thể tín nhiệm...”
Hà Viên Nguyệt nhàn nhạt nói: “Một khi đánh rắn động cỏ, thì chúng ta thật sự không còn cơ hội nữa rồi!”
Tưởng Trường Bân muốn nói gì đó, nhưng cũng lại không biết nên nói cái gì, không biết nên nói từ đâu, trái tim trực tiếp nghẹn lại bên dưới cổ họng, ánh mắt nghẹn lại, hoặc là chỉ trong tích tắc nhảy từ trong miệng ra.
Tình hình vậy mà đã nghiêm trọng như vậy rồi?! Vậy thì còn có thể ứng phó như thế nào đây!
Ít nhất thì theo suy nghĩ chủ quan của hẳn, là không hề có chỗ nào để xoay xở cải
“Cấp trên sẽ điều động cao thủ đến viện trợ sao?! Đội Long Huyết có thể cử đến bao nhiêu người đây?”
Hà Viên Nguyệt rất rõ ràng nhắc đến đội Long Huyết, hiển nhiên là có phần ưu ái với nguồn lực lượng này.
“Có khả năng sẽ không mời được người của đội Long Huyết đến viện trợ. Lần trước ta có đánh văn bản báo cáo, nhưng cấp trên không thông qua.”
Dáng vẻ của Tưởng Trường Bân càng ủ rũ hơn.
Hà Viên Nguyệt đẩy mạnh xe lăn, một đường đi tới cửa sổ sát đất, nhìn về phía xa.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: “Ngày hôm ấy, Lý Trường Giang đến tìm †a nói với ta một chuyện, chuyện này có thể tạo ra hậu quả không biết là phúc hay là họa nữa, tốt lành hay hung ác khó mà liệu trước, ta bèn để hắn tạm thời ép tin này xuống.”
“Nhưng tình hình bây giờ khá khẩn cấp, mấy ngày hôm nay ta cân nhắc phải trái, trù tính thật lâu... Mãi đến ngày hôm nay mới gọi ngươi đến.”
Hà Viên Nguyệt thở dài một tiếng: “Vốn nghĩ nếu có thể có lực lượng sử dụng được đầy đủ, có thể trực tiếp đoạn đi lãnh đạo tối cao nhất của Vu Minh ở bên này, phá vỡ cục diện này từ trên xuống dưới... Nhưng bây giờ xem ra nhiều nhất cũng chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi.”
Tưởng Trường Bân nghiến răng nói: “Xin cô giáo nói rõ.”
Hà Viên Nguyệt nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: “Thuật Vọng Khí của ta, nói là thần kì, kì thực chẳng qua cũng chỉ như mới nhập môn mà thôi, tốn thời gian đã lâu như vậy, mới xác định được Phượng Mạch Chi Cách, mà nội dung càng kỹ càng hơn, cũng không có lĩnh hội được bao nhiêu, nói chính là không phát hiện được bao nhiêu... Nhưng ngày hôm ấy, bởi vì sau khi có một lời nhắc nhở, ta để Lam Thư mang theo ta bay lên không trung, để từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ thành Phượng Hoàng, đặc biệt quét mắt qua Phủ Tổng đốc, lại vô tình phát hiện.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!