Đừng nói là thành Phượng Hoàng, mà ngay cả khu vực Trung Nguyên, cũng là lần đầu tiên xuất hiện phần thưởng hào phóng như vậy!
Tiền tài động lòng người, phần thưởng hào phóng như vậy, có thể nói là chấn động lòng người!
Tin tức nóng hổi này đã làm điên đảo thế giới ngầm của thành Phượng Hoàng chỉ trong một đêm!
Thế cho nên có rất nhiều cao thủ ở bên ngoài, cũng cải trang vào thành, muốn được chia phần.
Nhìn thời gian, đã gần bảy giờ tối. Lúc đó, mình vừa mới đưa Tả Tiểu Đa về nhà, vừa mới giết một vài cao thủ tập kích...
Hơn nữa, thông qua màn hình giám sát ở ven đường, và những gì mình nói.
€ó vẻ như vào thời điểm đó, Thẩm Ngọc Thư mới ra quyết định treo thưởng cho việc đuổi giết mình.
Sau nhiều lần giết chóc, cuối cùng Tân Phương Dương cũng cảm thấy, bản thân hắn quá nông cạn, nếu không thì cũng lạc hậu rồi.
“Từng trải qua trận chiến ác liệt ở Nhật Nguyệt Quan, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ? Một số phú hào địa phương, vì tư thù, mà có thể tiêu tán nhiều của cải như vậy, chỉ để sử dụng cao thủ - những người được coi là thành công trong tu luyện, khiến bọn chúng lao vào chỗ chết hết lớp này tới lớp khác!”
“Tiền, tốt như vậy sao?”
“Sức mạnh của đồng tiền, khiến con người ta mê muội, khiến con người ta không biết chết là gì?!”
“Tiền tốt hơn cả sự kiên trung trong lòng? Tốt hơn chính nghĩa của quốc gia? Tốt hơn trách nhiệm võ giả? Tốt hơn sự thật của sự bất công ư?”
'Tân Phương Dương càng giết càng tức giận, về sau thì không nương tay nữa mà đại khai sát giới!
Các ngươi có gan thì đi mà thi triển bản lĩnh trên tiền tuyến, chịu làm chó săn cho kẻ có tiền, vậy giảng không được mà nói cũng không nổi, cho nên kẻ nào tới thì giết kẻ đó!
Sống mà làm chó săn cho kẻ khác, tại sao không giết được!?
“Đến đây đi!”
“Khí thế cuồn cuộn bất tận, giết vô sô chó săn!”
Tần Phương Dương trên Núi Phượng Vĩ, cầm kiếm trước ngực, ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Hãy xem ta giết người giữa thanh thiên bạch nhật đi! Ha ha ha ha...” Mưa lớn như thác. 'Tần Phương Dương hoàn toàn biến thành sát thần.
Hắn không hành tẩu một cách quang minh chính đại nữa, mà ẩn thân trong bóng tối.
Ám sát? Chẳng lẽ Tân Phương Dương ta không biết sao? Chẳng lẽ ngũ phương kiếm khách ta, không được xem là cường long?
Dựa vào mấy thứ rắn độc ở thành Phượng Hoàng, thì có thể càn rỡ trong bao. lâu?
'Tần Phương Dương ở trên núi Núi Phượng Vĩ này, tung hoành ngang dọc, giết tới giết lui.
Với tu vi mạnh mẽ của mình và với tình huống như này, trừ vài người ra, thì hẳn là kẻ bất khả chiến bại ở khu vực này!
Mưa lớn tiếp tục rơi và người thì cứ tiếp tục chết.
Nước mưa chảy dưới núi Phượng Vĩ, biến thành một màu hồng nhạt vì có quá nhiều người chết.
Ngay cả bản thân Tân Phương Dương cũng không biết có bao nhiêu người đã chết trong tay mình.
Sức mạnh của tiền tài, thật sự khiến con người ta điên cuồng như thế sao?
'Từ chạng vạng, hắn liên tục chém giết trong màn mưa, thậm chí cho tới khi mưa lớn đã ngừng; Tân Phương Dương hắn gần như chưa từng ngơi tay.
Ta cho ngươi cơ hội báo thù. Ta cũng cho ngươi cơ hội trút giận! Ngươi bỏ lỡ cơ hội này, vậy cũng đừng trách Tân Phương Dương ta vô tình!
Về sau, mặc dù dưới chân núi vẫn còn rất nhiều người, nhưng rất ít người dám xông lên.
“Tân Phương Dương chỉ là giáo viên của Nhị Trung, vốn chỉ dạy lớp Võ Sĩ, sao lại khó chơi như vậy?!”
“Tu vi Anh Biến? Chỉ là một giáo viên lớp Võ Sĩ của Nhị Trung, sao lại có tu vi Anh Biến!? Không thể nào!”
Phần tài liệu này, tin tức này, nhận thức này, không biết bao nhiêu người đã từng nghỉ ngờ, thắc mắc, nhưng chẳng ai hiểu được!
“Tần Phương Dương đã như nỏ mạnh hết đà! Chỉ cần xông lên, chắc chắn có. thể giết được hắn!”
Lời này, không biết đã được được nói qua bao nhiêu lần.
Dù sao cũng bởi vì câu nói này, mà gần bốn trăm người xông lên, nhưng không một ai còn sống!
Cho tới tận giờ phút này, dù có nghe thấy câu này lần nữa, cũng không ai dám xông lên.
“Tần Phương Dương này chắc chắn am hiểu ám sát, nói cách khác, bên trong khu rừng này không khác gì sân nhà của hắn, cứ xông lên là chết, nếu không cũng không giải thích được tại sao có nhiều người bị hắn giết như vậy.
Những lời nói như vậy ngày càng nhiều.
“Phải nghĩ cách ép hắn ra ngoài mới được, nếu không chúng ta hoàn toàn không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.”
Tất cả mọi người cùng nghĩ cách.
Tất nhiên, Thẩm Ngọc Thư với tư cách là kẻ chủ mưu, cũng đang cố gắng tìm cách.
Vì hắn quá xem trọng Tân Phương Dương, nên mới treo thưởng lớn như vậy, trên thực tế, thật ra phần thưởng này là do hắn xúc động nhất thời mà đưa ra và hẳn đã gần như hối hận ngay sau đó!
Cái giá này quá đắt!
Nhưng hắn không ngờ rằng dưới phần thưởng lớn như vậy, Tân Phương Dương lại có thể bình an vô sự dưới làn sóng ám sát liên hoàn! Chẳng những bình an vô sự, mà ngược lại, rất nhiều cao thủ đã mất mạng, giống như thiêu thân lao. đầu vào chỗ chết!
Tiếp một đêm tập sát này, chỉ riêng tiền trợ cấp, con số Thẩm Ngọc Thư đã phải thanh toán xấp xỉ hai trăm triệu rồi!
Nhưng lời Tân Phương Dương để các sát thủ truyền lại, khiến Thẩm Ngọc Thư càng thêm căm giận và hoảng sợ.
“Nghe đâu trên tay Thẩm tổng cũng dính máu, chỉ là không biết, trên tay ngươi nhiều hơn, hay là trên tay ta nhiều hơn nhỉ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!