Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL) - Tả Đạo Khuynh Thiên

Gió lớn thổi điên cuồng, thổi tất cả cây cối trên ngọn núi lớn phát ra âm thanh thảm thiết, xoay người đều đặn, dường như đang cung kính hành lễ về hướng vua của vạn thú.

Hà Viên Nguyệt nở nụ cười, nụ cười hài lòng —

“Đi ra là tốt, có thể nhìn ra được, con rồng này cũng chịu đủ tra tấn, chỉ sợ lúc trước vẫn luôn ngủ đông chưa tỉnh ũng bởi vì đã bị vài nhân tố cản trở nào đó, mà nay đến thời khắc thiên thời giờ này ngày này, phong vân tế hội, cuối cùng sớm ngày tỉnh lại.”

“Chẳng qua, nếu không phải lửa lớn phía nam đưa tới Viêm Dương Chỉ Lực cường thế đánh sâu vào mạch Long Phượng, khiến cho con Hỏa Long này tăng thêm sức mạnh mức tương xứng, thừa thế thăng thiên, chỉ sợ là không nhất định có thể giấy khỏi cản trở, thế mưa thai nghén long thân, thế lửa lại cổ vũ long uy.”

“Có thể thoát khỏi vây khốn là tốt, có thể thoát vây khốn là tốt, hoặc là vì mài dũa bằng mọi cách này, càng lên tầng cao hơn.”

Vẻ mặt Hà Viên Nguyệt đều là vui vẻ yên tâm.

Tả Tiểu Niệm nhìn phương hướng Hỏa Long biến mất, lẩm bẩm nói: “Bà Hà ơi, †a cảm thấy con Hỏa Long vừa mới chui ra lúc nấy rất lỳ lạ.”

Lúc này Hà Viên Nguyệt tâm tình rất tốt, cười hỏi: “Rất kỳ lạ? Có gì kỳ lạ?”

“Ta cứ luôn cảm thấy con rồng này... có chút, có chút ý vị quái dị, nhất là tư thế vừa mới vùng vẫy xông lên lúc nấy, có một loại... hãnh diện... Không phải, không nên nói là hãnh diện, mà là một loại cảm giác khoe khoang tiểu nhân đắc ý, dù sao cũng không phải loại bầu không khí đặc biệt đứng đắn...”

Trong miệng Tả Tiểu Niệm đọc linh tinh, nói: “Con rồng này khiến người ta có một loại... chính là cái cái loại cực kỳ muốn bắt lấy đánh cho một trận... Cái loại cảm giác đáng yêu đến đáng ghét, đáng giận nhưng lại không nỡ đánh chết... hì hì”

Hà Viên Nguyệt cười ha ha, nói: “ Rồng vây khốn vạn năm, một khi thoát ra, có điều tùy tiện, vốn theo lý thường là chuyện phải làm, làm khó nha đầu ngươi rồi, lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy, cảm động lây, cảm động mà thốt lên?”

Tả Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, ừ, vừa rồi lòng con gái phát tác, lại nhịn không được ảo tưởng một chút, chắc hẳn là vậy.

Sau đó nghiêng đầu nhìn thấy Tả Tiểu Đa, tên nhóc này đang chăm chú nhìn về phía chân trời, vẻ mặt biểu cảm dại ra kia, trong lòng không nhìn được xúc động muốn chà đạp một phen, lập tức ôm lấy đầu hắn vào trong ngực vò một chút, cảm xúc kích động khi nhìn thấy kỳ quan nên có chút khó khống chế: “Cẩu Đát, vẻ mặt lúc nãy của ngươi thật ngốc, ha ha ha...”

“Cứu... Cứu mạng...” mì thanh Tả Tiểu Đa cũng đổi cả giọng luôn. Mọi người cười ha ha.

Suy nghĩ một việc lớn nhất trong lòng Hà Viên Nguyệt cuối cùng cũng buông xuống.

Mặt cười cũng trở nên thoải mái hơn, thản nhiên nói: “Phượng Mạch Xung Hồn, tình hình đảo ngược, ít nhất có năm phần nắm chắc!”

“Bây giờ cả thiên thời lẫn thiên tượng cũng đứng về phía chúng ta bên này, chúng ta chỉ cần tiếp tục nghĩ cách, phối hợp tiếp tục Phượng Mạch Xung Hồn là được!”

Tả Tiểu Đa sờ mái tóc rối mù của mình, vẻ mặt oán hận giấy ra từ trong lòng Tả Tiểu Niệm, chợt nghe thấy những lời này.

Không khỏi ngẩn ra.

Vội quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của Tả Tiểu Niệm, đúng như dự đoán, luồng tử khí nồng đậm kia đã đã tiêu tan đi rất nhiều.

Thay vào đó, là không rõ khó tả! Không rõ? Sao lại là không rõ?

Tả Tiểu Đa cũng không tin, khởi động đôi mắt thiên nhân, dùng một giọt điểm vận khí, ánh mắt sáng bừng nhìn lên mặt Tả Tiểu Niệm.

Nhưng thông tin càng kỳ dị hơn, chiếu vào trong đầu của Tả Tiểu Đa.

Ngay khi nhìn thấy thế, hai mắt Tả Tiểu Đa muốn lồi ra, tròng mắt suýt nữa thì bay ra ngoài.

Sao lại thế này?

Bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng là —

Tả Tiểu Niệm: ???

Ừm, chính là dấu hỏi liên tiếp.

Đây là cái quỷ gì thế?!

“Ta...”

Trong lòng Tả Tiểu Đa tưởng chừng như có một vạn dấu hỏi chạy qua. Sao lại thành ra thế này?

Một chuỗi chấm hỏi?

Đây là sao đây, thật sự là làm Tả gia ta phát điên mài!

“Áu áu áu ~~ híc híc híc...”

Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thét dài đau đớn, đau khổ tột cùng.

Nhìn thấy hai đứa trẻ trêu đùa nhau, mấy người Mục Yên Yên nở nụ cười hiểu ngầm.

Lại ngay lúc này, trên bầu trời dày đặc mây đen, đột nhiên xuất hiện một ánh kiếm tới từ xa xa, cứ tựa như một tia chớp sét đánh chồng chất xuyên thấu đất, xông lên tầng mây phía chân trời, biến mất sau tầng mây thật dày.

Mắt Lam Thư tinh nhất, hơn nữa, chủ nhân của tia kiếm kia cũng không phải là người nàng hiểu rõ, tuy chỉ là một thoáng kinh hồng, vẫn cứ nhận ra được đối phương là ai, không khỏi giật mình nói: “Tân Phương Dương? Hắn đang làm gì vậy?”

'Tần Phương Dương?

Nghe thấy là Tân Phương Dương, Hà Viên Nguyệt cũng cầm lòng không đậu mà quay đầu nhìn.

Lại chỉ nhìn thấy mây đen bốn phương tám hướng đã hội tụ lại hết, kết cấu thật dày, tựa như một ngọn núi lớn tụ lại phía chân trời, rắn bạc múa loạn bốn phương tám hướng, vô số đường chớp đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn bằng trời đất!

Cho dù gió lớn phần phật, lại không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với mây. đen trên trời, tầng mây càng tích càng dày, âm thanh tia chớp lách tách lách tách, đã dần dần có thể nghe rõ ràng.

Bên trong mây đen dày đặc, vang lên tiếng sấm mơ hồ có nhịp điệu, tựa như trống trận thời xa xưa, đang gõ nặng nề, từ từ tới gần.

Ánh kiếm lóe lên lần thứ hai, Tân Phương Dương chui ra từ trong mây đen, rơi thẳng xuống tảng đá lớn trên Phượng Hồi Đầu, cả giận nói: “Gió lớn như vậy, sắp mưa to đến nơi rồi, các ngươi ở đây làm gì? Không sợ cảm lạnh sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement