Nói còn chưa dứt lời đã bị Tả Trường Lộ che miệng lại, nhỏ giọng nghiêm nghị nói: "Nói vớ vẩn! Lời này có thể nói lung tung sao?”
Ngô Thiết Giang suýt chút nữa bị làm cho nghẹt thở.
Chờ Tả Trường Lộ cuối cùng cũng thả ra, Ngô. Thiết Giang há miệng thở đốc nhưng cũng là một gương mặt nghĩ mà sợ.
“Ngươi mau mau làm việc đi”
Tả Trường Lộ có chút không dám tán gẫu với cái Tên này nữa.
Mẹ nó đây còn gọi là miệng sao? Sao cái gì cũng dám nói hớ ra bên ngoài!
“Lâm xong chùy, ngươi cứ đi nhanh đi, bây giờ ta càng ngày càng nhìn thấy ngươi chết tiệt, mẹ nó ngươi gọi đây là miệng sao?”
Tả Trường Lộ đau đầu.
Ngộ nhỡ bị hẳn làm cho không có chuyện gì cũng thành có chuyện, thật là phiền toái, phiền phức siêu cấp lớn!
...
Vào lúc Tả Trường Lộ và Ngô Thiết Giang nhàn rỗi không chuyện gì để tán gẫu, bữa tiệc của Mộng Thiên Nguyệt cuối cùng cũng chào đón khách mời.
Nhà họ Đăng cả nhà đều mặc trang phục lộng lẫy,
Vân Đoan Các tọa lạc bên cạnh trụ sở chính nhà họ Mộng.
Phó cục trưởng Đằng Quảng Nguyên cảm thấy vui mừng, lúc cả nhà mình tới, cả nhà Mộng Thiên Nguyệt bất ngờ đã chờ ở cửa!
“Ha ha ha... Anh Đẳng, đã lâu không gặp!”
Mộng Thiên Nguyệt nhiệt tình đổi đãi khiến Đăng Quảng Nguyên cảm giác mình giống như ở trong mơ.
Ngạc nhiên mừng rỡ đến mức cả người đều sắp. choáng váng.
Nhất thời, không nén được nụ cười rạng rỡ, thịt mỡ trên người run lẩy bẩy , nhanh chóng chạy tới, duỗi hai tay ra thật xa, gương mặt béo phì cười thành một đóa hoa đã bỏ đầu bỏ đuôi: "Mộng tổng, Mộng tổng... ha ha... Ngươi thật sự quá khách sáo quá khách sáo.”
Dáng vẻ Mộng Trầm Thiên nho nhã, trên mặt mang theo vẻ hoà nhã mỉm cười.
Bên kia, Đẳng Hạo nhìn thấy Mộng Trầm Ngư sắc nước hương trời, hai mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt cũng không hề di chuyển.
Mộng Trầm Ngư khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, vẻ mặt căm ghét không chút che giấu."
“Xin mời xin mời xin mời... Hôm nay ngươi là khách quý, người này chính là em dâu sao? Em dâu với người anh em của ta thật sự là trời sinh một đôi... Xin mời xin mời, chúng ta vào trong nói chuyện”
Nhà họ Mộng nhiệt tình mời cả nhà họ Đằng đến. 'Vân Đoan Các, cùng nhau ngồi ngắm cảnh chờ thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất!
Tuy Đằng Quảng Nguyên cũng là một phó trưởng cục, cũng coi như có chút quyền lực nhưng cả đời chưa từng nhận được loại đãi ngộ cao cấp này? Thang máy chậm rãi đi lên, Thành Phượng Hoàng cũng hiện ra tầng tầng lớp lớp ngay trước mắt.
'Vẻ mặt Đằng Quảng Nguyên dè dặt, gương mặt ra vẻ ta đây đã sớm nhìn quen lắm rồi, giới thiệu cho con trai và vợ chỗ này, giới thiệu chỗ kia, tác phong chân thành chỉ vẽ giang sơn, thứ tầng này thấy là cái gì...
Lần này nhìn thấy gì, lên một tầng nữa lại nhìn thấy gì...
“Đây chính là ngắm cảnh thang máy chân chính, tất cả các kiến trúc đều phù hợp mật thiết với mọi thứ xung quanh, một tầng chỉ có thể nhìn thấy quang cảnh tương ứng với tầng đó, cảm giác mỗi tầng đều có thứ tự rõ ràng đến mức tận cùng. Và đến tăng cao nhất lại là quang cảnh vô tận thu vào hết trong mắt...”
“Theo truyền thuyết, năm đó đã từng có một nhà thơ, đã từng viết một bài thơ dành riêng cho cái thang máy này..."
Đằng Quảng Nguyên ngâm: "Có muôn vàn cảnh sắc, thu được phong tình vạn chủng, nhìn một tầng rồi lại một tầng, duy nhất chỉ có ở lầu Vân Đoan!”
Mặt giãn ra, cười nói: "Nơi nói đến là Vân Đoan Các. Có thể nói là nơi số một, cao cấp nhất Thành Phượng Hoàng chúng ta!"
Hai mẹ con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, hai người có nhiều thứ quá xem không hết, liên tục kinh ngạc thốt lên, khen ngợi mãi.
Nhưng Mộng Trầm Ngư cảm thấy càng không. kiên nhẫn nỗi.
Cha có phải là đầu óc có vấn đề rồi hay không...
Sao lại gọi ba người nhà quê như vậy đến.
Nhìn thấy dáng vẻ như người nhà quê lên thành phố của mấy người này, thật sự là...
Tầng cao nhất Vân Đoan Các là một không gian rất lớn.
Bốn phía tất cả đều có kính cường lực trong suốt, lúc này đã có mười mấy người, hoặc nhàn nhã uống cà phê ở trước cửa sổ sát đất tầng cao nhất, hoặc là nhấp rượu đỏ, quan sát phong cảnh phồn thịnh xung quanh.
Là Phùng đại sư và mười mấy Vọng Khí Sĩ.
Mộng Thiên Nguyệt cũng không nhìn về phía bên kia, vẫn cứ tha thiết chăm sóc cả nhà họ Đẳng, hướng dẫn vào chỗ bàn ăn ở chính giữa một cách nhiệt tình, vừa mới ngồi xuống, chung quanh bàn ăn bỗng rầm một tiếng, tất cả đều là do màn che được làm bằng hạt ngọc trai to bằng nằm tay tạo ra tiếng vang lanh lảnh khi rơi xuống, bay phất phới xung quanh mọi người.
Nhất thời, ánh đèn khúc xạ lên hạt ngọc trai làm nổi bật tất cả như mộng như ảo.
Vợ của Đẳng Quảng Nguyên lập tức không kìm nén được sự kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong mắt đã có ánh nhìn mê say.
“Lên rượu!"
Mộng Thiên Nguyệt vỗ vỗ tay.
Ngay lúc đó, Phùng đại sư ngồi bên cửa số lại lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ngồi ở chỗ này, nhiệm vụ chính là quan sát thêm một lăn nữa, xác nhận thân phận của Đằng Hạo.
Lúc này đã nhìn rõ nhưng suýt chút nữa dọa chính mình hồn bay phách tán!
Không đúng!
Không phải!
Tìm nhầm người rồi!
Người thiếu niên nhìn thấy hôm nay và người thiếu niên nhìn thấy hôm đó vốn là hai người khác nhau!
Đây là chuyện gì?
Trên mặt Phùng đại sư toát mồ hôi lạnh, mấy người khác xung quanh cũng đúng lúc nhìn lại.
Dù sao bọn họ cũng từng gặp "Đắng Hạo” ngày hôm đó!
“Phùng huynh, chuyện này... Có vẻ như không đúng” Người nói ra chuyện này không biết là do lo lắng hay là kinh ngạc hoặc có thể đang cười trên sự đau khổ của người khác.
"Hôm đó... Rõ ràng không phải là cái tên này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!