Hai chiếc đại chùy mất tận gần một bát máu tươi mới ngừng thẩm thấu và dung hợp,
Tả Tiểu Đa đặt hai cánh tay lên cán chùy, ấn vết thương đang chảy máu vào chán chùy, mặt đầy rạng rỡ nói.
“Với tư cách là chủ nhân, ta đặt tên cho ngươi là... Cần Khôn Nhật Nguyệt...”
Tả Trường Lộ và Ngô Thiết Giang thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa Tiếp tục nói: "....Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!"
“Phụt!”
“Phụt!”
Hai vị đại lão đồng loạt phun trà, sau đó cùng ngớ người ra.
Đậu xanh rau má!
Đến giây phút cuối cùng, giây phút cuối cùng rồi, thế mà ngươi vẫn còn gắn thêm mấy từ đấy vào, rốt cuộc chấp niệm của ngươi sâu đến mức nào hả!
Cả hai người chỉ cảm thấy trong lòng mình có mười nghìn con thăn thú đang giẫm đạp gào thét phi đi phi lại.
Tả Trường Lộ chán nản cúi đầu xuống.
Con trai à!
Ngươi được lắm!
Màn gây rối đột ngột này của ngươi, suýt chút nữa đã khiến cha già của ngươi đau cả lưng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trên cán chùy của hai chiếc đại chùy đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rồi xuất hiện bốn chữ lớn.
“Càn Khôn Nhật Nguyệt!”
May mà, thần khí có linh, tự đặt tên cho chính mình!
Đang vui mừng thì lại nhìn thấy chỗ gần hai con mèo con dễ thương ở cán chùy đột nhiên xuất hiện thêm mấy chữ, ẩn giấu ngay ở dưới con mèo con.
“Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy."
“Đậu xanh rau má..”
Ngô Thiết Giang vỗ bộp lên trán mình, vẻ mặt đầy suy sụp.
Sắc mặt của Tả Trường Lộ cũng khó coi như vừa bị sét đánh.
Hai vị đại lão nhìn nhau, cả hai người nhất thời đều cảm thấy cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa, chẳng có gì để lưu luyến nữa... cảm giác tẻ nhạt vô vị với tâm trạng chán ngán hãn sâu tận đáy lòng
Sau khi Tả Tiểu Đa đặt tên xong, vẫn giống như bất được của quý mà chuyên tâm nghiên cứu.
Còn Ngô Thiết Giang và Tả Trường lộ thì uể oải ngồi sụp xuống ở bên cạnh, cả người như thể không xương, không vực dậy nổi tinh thần.
Bọn họ hoàn toàn bị cái tên này đánh bại rồi!
Đã ra hiệu ngầm như thế, đã chỉ rõ như thế rồi, mà đôi chùy này vẫn không thoát khỏi số phận bị đặt cho cái tên ấy!
Vẻ mặt cả hai người đều giống nhau: thừ người đờ đần, mãi không nói lên lời, cũng không muốn nói chuyện, hữu khí vô lực, uể oải yếu ớt
“Ta đi thu dọn một chút... nhiệm vụ hoàn thành rồi... buổi tối ta sẽ đi..."
Mãi một lúc lâu sau, Ngô Thiết Giang mới hữu khí vô lực nói.
“Được” Tả Trưởng Lộ cũng hữu khí vô lực trả lời y như Ngô Thiết Giang.
“Chùy pháp của ta đã cho ngươi rồi” Hữu khí vô lực.
“Ừm” Tinh thần ủy oải.
“Tả ca... lúc ta đi cũng sẽ không chào tạm biệt ngươi nữa, ta thật sự không có tâm trạng nào cả:
“Ừ, ta hiểu.”
Tả Tiểu Đa vốn không biết chính mình mình lấy một cái tên lại có thể khiến cho hai vị đại lão này biến thành tự bế.
Hắn bây giờ đang hứng thú tràn trề, thích thú dày đặc, giống như là một đứa trẻ đạt được món đồ chơi tha thiết ước mơ.
Không ngừng nghiền ngẫm nghiên cứu, chơi vui đến quên trời đất.
“Haizzz..."
Bên cạnh truyền đến hai tiếng thở dài sâu xa.
Suốt cả một buổi chiều Tả Tiểu Đa đều nghiên cứu cái chùy quý vừa giành được của mình.
Mỗi một chỗ mỗi một chỉ tiết đều tỉ mỉ phân biệt, thật sự chăm chú nghiền ngẫm.
Hai cái chùy này ngoại trừ thành phần bên trong thì vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau.
Chỉ nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không thấy có gì khác biệt.
Cho dù là cảm giác cầm cán chùy cũng là hoàn toàn giống nhau = đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nhấc tay lên, không để đầu chùy cách mặt đất.
“Thật sự là thần kỳ mà."
Nơi hẳn nghiên cứu cái chùy tất nhiên là trong cửa hàng của cha hắn, mà Ngô Thiết Giang ở sát vách đã bắt đầu nhanh chóng đóng gói thu dọn.
“Tên nhóc này còn cần mài giữa sức lực thêm một bước nữa.”
Ngô Thiết Giang lấy ra hai cánh tay máy móc giống nhau đưa cho Tả Trường Lộ: “Hai thứ này có thể lắp đặt trên cánh tay, từ cánh tay đến bả vai có thể hoạt động tự nhiên theo khung xương cơ thể”
“Chỗ tốt duy nhất của thứ này chính là nặng, đây là thứ ngày xưa sư phụ ta đưa cho ta để tu luyện lực cánh tay, mỗi bên 1500 kg. Để cho Tiểu Đa lắp trên cánh tay đi”
“Còn có một bên 2800 kg, một bên 15000 kg.. cũng đều đưa cho hắn đi”
Ngô Thiết Giang trầm ngâm một chút lại lấy ra hai thứ khác nữa.
“Cái khác thì thôi không cần, nhưng cái chỉ có 1800 kg này chờ hắn thích ứng được phải trả lại cho ta, đứa lớn nhà ta cũng sắp bắt đầu tu luyện đến mức 18500 kg này rồi”
“Ừ, ta biết rồi”
“Lúc bình thường cột vào trên tay có thể bao trọn cả cánh tay, không những có thể rèn luyện sức lực mà còn là pháp bảo phòng thân rất tốt, vũ khí bình thường cũng không thể làm tổn hại chút nào”
Ngô Thiết Giang cười hì hì, tràn ngập vẻ tự tin kiêu ngạo.
"À, cái này thật ra là cái trước kia của ngươi.
“Còn có cái này, ngươi nói cho Tiểu Đa, mấy cái kim này của ta... có thể không dùng tới thì đừng dùng, lực sát thương rất lớn, cảnh giới bây giờ của hẳn nếu dùng nó thứ nhất thì lãng phí, thứ hai sẽ dễ dàng sinh ra sự ỷ lại”
“Tự các ngươi lại tìm thợ rèn tạo ra một đám gần giống trên đỉnh, để lại một phần chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, đủ có thể đối phó với tình thế nguy hiểm; đợi đến lúc đột phá Anh Biến lại sử dụng toàn bộ, hiệu quả sẽ rất tốt”
“Ừm, ta vốn cũng đã nghĩ như thế.”
“Tính nết cố sức chiếm lợi, liều mạng bóc lột người khác này của ngươi và chị dâu thật là... Cái khác... cũng không có gì phải dặn dò nữa...”
Ngô Thiết Giang đứng thẳng dậy, nghĩ nghĩ, nói: À, đúng rồi, lưỡi kiếm kia của con gái ngươi, ta đặt hồn phách của Phượng hoàng băng ở bên trong... thứ này cần nàng tự mình lĩnh ngộ, không thể nóng lòng nhất thời.”