Điểm vận khí của lão tử chính là đồ tốt, lại không lược thứ gì về, lỗ rồi lỗ rồi!
Sau đó trời đất lại trở nên mờ mịt....
Tả Tiểu Đa mê mang hết sức, hoảng sợ gặp một con phượng hoàng trắng như tuyết đi tới bên cạnh, phượng hoàng cau mày, nhìn thấy Tả Tiểu Đa nói: “Ngươi ở trong này làm cái gì?”
Tả Tiểu Đa nói: “Chơi đó."
Thân mình phượng hoàng nhoáng lên một cái, hóa thành một con mèo nhỏ dễ thương, meo meo kêu hai tiếng nói: “Ngươi nhận ra ta sao?"
Tả Tiểu Đa ha ha cười to, vô củng sung sướng hai mất tỏa sáng: “Niệm Niệm mèo!”
Không nói hai lời đã ôm lấy con mèo nhỏ, nâng lên nâng xuống, chơi đến quên trời đất.
Con mèo trong lồng ngực cũng chui tới chui lui trên người Tả Tiểu Đa, hình như cũng rất là hưởng thụ, nhưng trong lúc đó con mèo nhỏ kia lại biến thành bộ dạng Tả Tiểu Niệm, nằm ở trong lòng ngực hẳn, dịu dàng nói: “Tiểu Đa Đa, ta làm vợ của ngươi, được không?"
Tả Tiểu Đa như mở cờ trong bụng: "Được được, bây giờ chúng ta động phòng liền..”
Tả Tiểu Niệm rất là thẹn thùng: “Không được...”
Lang tính của Tả Tiểu Đa quá trớn, tiến lên ngăn chặn: “Ngươi chạy trốn đi đâu..."
Còn phát ra tiếng cười như sắc lang: “Oa ha ha ha ha ha ha ha..”
Trên mông Tả Tiểu Đa trúng một cái tát, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Ngươi cười cái gì?”
Tả Tiểu Đa xoay người trợn mắt, hoảng sợ nhìn thấy Tả Tiểu Niệm thật sự đang đứng trước giường, nhịn không được hai mắt tỏa sáng, cười ha ha: "Niệm Niệm mèo, nào, chúng ta động phòng.."
Hắn tiến lên ôm lấy Tả Tiểu Niệm đặt xuống giường.
Tả Tiểu Niệm giận dữ, làm sao có thể để yên cho hắn làm loạn được, hai tay hai chân đã đánh cho người này cả người đau đớn, lại đá một cái Tả Tiểu Đa bay vút lên, sau đó gặp ngã thật mạnh trên mặt đất.
Đau quá!
Đến lúc này rốt cuộc Tả Tiểu Đa cũng đã tỉnh táo lại, hú lên quái dị: “Đây... đây không phải nằm mơ à?!”
Sắc mặt Tả Tiếu Niệm đỏ bừng, từ trên giường đứng lên, một tay nắm lấy Tả Tiểu Đa, trực tiếp ra một thế Võ Tòng đánh hổ: “Tiểu Cẩu Đát, gan chó của ngươi bây giờ thật lớn nha..."
Nói xong đôi tay trắng như tuyết lại đánh xuống.
Tả Tiểu Đa kinh sợ, liên tục cầu xin tha thứ: “Chị Niệm Niệm... Vừa rồi thật ra là ta đang nằm mơ, thật đó... Ta không lừa ngươi... Ta còn mơ thấy rồng, mơ thấy phượng hoàng, phượng hoàng biến thành con mèo nhỏ.
“Ta cho ngươi nằm mơ nè, còn mơ thấy mấy thứ kỳ dị!"
Tả Tiểu Niệm kéo Tả Tiểu Đa đứng lên, kéo tới bên cạnh vòi nước, mở vòi ra để nước lạnh dội lên đầu hắn: “Tỉnh chưa? Đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi..."
Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt.
Vẫn là trong mơ ngoan hơn...
“Nhanh lên!”
Tả Tiểu Niệm bỏ lại Tả Tiểu Đa tự mình ra ngoài, mặt vẫn còn đỏ bừng, tức giận nói: "Trong nhà còn có khách đấy!”
“Có khách? Trong nhà có khách đến à?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Ta vừa mơ một cái mà trong nhà đã có khách tới rồi à?
Chuyện này thật sự là...
Đây rốt cuộc là sự thật hay vẫn còn trong mơ?
Theo bản năng kiểm tra một chút, nhịn không được trợn mắt há mồm: "Điểm vận khí của ta... thật sự thiếu một giọt rồi!!”
Tả Tiểu Đa lơ mơ rồi.
Ta.. ở trong mơ cho con rắn kia một giọt, nhưng mà đó là nằm mơ cơ mà? Tại sao lại thật sự thiếu một giọt vậy?
Chuyện này...
Rõ ràng thật sự đã bị thiếu đi một giọt.
Từ trước đến nay Tả Tiểu Đa luôn biết rõ mấy thứ mình có được, không chỉ nói tới 26 điểm vận khí mình ích góp từng tí một đến bây giờ, cho dù là số dư bên trong tài khoản ngân hàng của mình, dù là số lẻ sau đuôi cũng nhớ rõ không sai chút nào!
Điểm vận khí bị mất một giọt, quả thật là trời sụp mà!
Tả Tiểu Đa đau lòng đến mức muốn hôn mê bất tỉnh, trong lúc nhất thời còn có chút mờ mịt: “Ngay cả nằm mơ...cũng không thể tùy tiện cho người khác đồ sao? Xã hội này bây giờ... phức tạp như vậy sao?"
"Con rắn kia, đòi được điểm vận khí của ta, nhưng lại không cho ta cái gì.. Lỗ chết ta!”
Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng thấy lỗ, đấm ngực dậm chân.
Bên ngoài âm thanh thúc giục của Tả Tiểu Niệm truyền đến.
Tả Tiểu Đa nhịn xuống tâm tình thất vọng, vội vàng lau mặt đi ra ngoài, nhìn thấy người bên ngoài nhất thời sửng sốt.
Trong phòng khách quả nhiên có khách.
Ba người phụ nữ!
Một người trong đó rõ ràng là đại minh tỉnh Cô Lạc Nhạn.
Hai người phụ nữ khác toàn thân trong trẻo lạnh lùng, tỉnh thần toàn vẹn, khí thế dồi dào, quanh thân vương vấn một loại cảm giác phiêu động mờ áo, chính là hai vị Thần Ảnh hộ pháp của Cô Lạc Nhạn.
Hai vị Thần Ảnh hộ pháp này chính là người có tác dụng then chốt trong cuộc chiến bảo vệ Phượng Mạch lúc trước, nếu nói Phương Nhất Nặc cuối cùng đột nhiên bùng nổ đến cố gắng xoay chuyển tình thế gây được hiệu quả trở mình, vậy hai vị Thần Ảnh này chính là then chốt để tình thế có thể kéo dài đến thời khắc cuối cùng ấy!
Giờ phút này ba người cười như không cười mà nhìn Tả Tiểu Đa.
“Ôi chao... đại minh tỉnh đại giá quang lâm tới chơi, thất lễ thất lễ, xin lỗi không tiếp đón kịp thời!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa nhiệt tình, vội vàng bước tới: “Uống trà hay là uống nước lọc? Chỗ ta còn có Coca... Vừa rồi các ngươi không có nghe được gì đó chứ?”
Cô Lạc Nhạn cười như không cười: “Cái gì mà mèo cái gì mà động phòng... đều chưa nghe được”
“Ừ ừ ừ, ngươi nói như vậy thì ta tin vậy”
Tá Tiểu Đa không đổi sắc mặt, vừa pha trà vừa nói: “Người như ta là một thiên tài sáng tác cực kỳ cảm xúc, ngươi hắn cũng có thể hiểu được, nếu trong lòng một người có gánh nặng gì, nhất là có chuyện không vui vậy thật sự là một bài hát cũng không thể viết ra được.. Ôi, cảm xúc này của ta cũng không ai có thể hiểu được”
Cô Lạc Nhạn cười nói: "Em gái, em trai người uy hiếp bọn tai”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!