“Trước Long Hổ Bảng ba tháng, Hà Viên Nguyệt từng gửi một thông tin về Tả Tiểu Đa đến cho ta, hi vọng ta có thể giúp che giấu, hoặc là bóp méo một số thông tin của Tả Tiểu Đa, nhưng khi đó ta cũng chẳng để tâm, bởi vì thiên tài từng gặp ở Tiềm Long thực sự rất nhiều, hầu hết đều là do trường cũ lo lắng vô căn cứ, thậm chí còn lấy chuyện này thu hút sự chú ý của người khác... lúc đó ta cứ như thế mà cho qua.”
“Bây giờ nghĩ lại.
Diệp Trường Thanh thở dài nặng nề: “Đúng thật là có lỗi với lời nhắn gửi và tín nhiệm của hiệu trưởng Hà, lúc đó, chắc nàng đã quyết định để Tả Tiểu Đa đến Tiềm Long rồi chăng...
“Tệp nguồn đâu? Xóa rồi à?” Văn Hành Thiên có hơi không nói nên lời.
“Bây giờ thì không còn nữa.” Lông mày đã ngả màu muối tiêu của Diệp Trường Thanh khẽ động, ánh mắt lóe lên.
Văn Hành Thiên nghiến răng chịu đựng: “Chỉ có ba bài kiểm tra, nếu nói Nhị Mạc thì ta vẫn có thể hiểu được... không đúng, Nhị Mạc ta càng không thể hiểu, chẳng phải Tả Tiểu Đa luyện Viêm Dương Chân Kinh sao? Người tu luyện Viêm Dương Chân Kinh mà lại tiết dục nghi thiến? Đây chắc chắn là đang ăn nói linh tỉnh.”
“Gòn về Nhất Mạc, phải làm sao mới có thể có được đánh giá là tả đạo tâm ma? Còn Tam Mạc, cơ mà chỉ là một chuyện nằm vùng rất bình thường, sao lại có
bốn dấu chấm hỏi, rốt cuộc là tại sao?”
“Hiệu trưởng, ngươi xóa sớm quá rồi, chí ít phải cho giáo viên hướng dẫn như †a xem qua rồi xóa chứ!” Văn Hành Thiên tỏ vẻ đáng tiếc.
Diệp Trường Thanh nhàn nhạt nói: “Quá nguy hiểm. Bây giờ hắn thực sự quá yếu, rất dễ bị bẻ gãy giữa chừng.”
“Chẳng trách ngươi cho Tả Tiểu Đa thuê căn biệt thư đó của ngươi.”
Văn Hành Thiên nói: “Chân ý từ trong lòng, chỉ là vì cái này sao?”
“Thứ nhất là vì cái đánh giá Tam Mạc Ngũ Bình này, thứ hai, vì lời nhờ cậy của hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, thứ ba, vì cuộc chiến Long Hổ Bảng của Tả Tiểu Đa, thứ tư, vì Viêm Dương Chân Kinh, thứ năm, vì đấu đá nội bộ trong Tiềm Long, thứ
sau, vì sự kiện tiếp theo của đấu sinh tử, thứ bảy, vì tiền đồ của Tiềm Long.”
Diệp Trường Thanh nhẹ nhàng nói: “Ở chỗ ta, ta có thể đảm bảo, trong ba năm, ai đến người đó chết!”
Trong ánh mắt của hắn có một luồng sát ý cực kỳ sắc bén lóe lên.
“Nhưng rất đáng tiếc, ta cũng chỉ có thể đảm bảo an toàn cho chỗ ở của hắn trong ba năm.”
Diệp Trường Thanh nhàn nhạt nói: “Để đảm bảo không có gì bất trắc, ta mới đặc biệt điều ngươi tới.”
Văn Hành Thiên dần dần chìm vào trầm tư, nói: “Không ngờ lão hiệu trưởng lại xem trọng Tả Tiểu Đa như thế, nếu không được chính mắt nhìn thấy, thật sự ta rất
khó tin.”
Diệp Trường Thanh khẽ mỉm cười, trầm giọng đáp: “Bây giờ không phải ngươi cũng đã gặp được thằng nhóc đó rồi sao, cảm giác thế nào?”
Văn Hành Thiên cười khổ một tiếng: “Vừa rồi ta mới đánh hắn một trận!” “Đánh một trận?”
Diệp Trường Thanh có hơi ngạc nhiên: “Nếu như nhớ không lầm, hôm nay hắn vừa mới tới báo danh?”
Văn Hành Thiên rất đau đầu không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Ngươi không biết đau, tên này là một tên quậy như khỉ, hễ nhìn thấy hắn thì ta lại ngứa tay! Cái tên này á... nếu không phải trong đũng quần còn có cái vật đó rủ xuống, ta chắc là tên này có thể lên trời luôn rồi!”
Diệp Trường Thanh nhất thời im lắng, chốc sau mới lẩm bẩm: “Sao lại có thể vậy được, Tiểu Triển đánh giá rất cao tên nhóc này, đặc biệt là cách hành xử làm người của hắn, EQ cực cao, sao đến ngươi lại.. còn ngay lúc nhập học báo danh chưa tới một giờ thì đã bị giáo viên chủ nhiệm đánh cho một trận rồi? Không có lý tí nào!”
“Càng kỳ lạ là, tên này được cả lớp bỏ phiếu kín chọn làm lớp trưởng...”
Vẻ mặt của Văn Hành Thiên có hơi nhăn nhó: “Hiệu trưởng, nếu dự cảm của ta đúng vậy, Cao Võ Tiềm Long, sợ là sắp gặp phiền phức rồi.”
Diệp Trường Thanh mỉm cười nhàn nhạt, nói bằng giọng thách thứ: “Cho dù hắn có gây sự, nhưng Cao Võ Tiềm Long chúng ta có bao giờ sợ gặp chuyện chưa? Chỉ cần hắn không làm những chuyện thương thiên hại lý, ngoài ra bất cứ chuyện gì, lão phu cũng có thể gánh vác nỗi, ngươi xem những lời nói sẽ bảo đảm an toàn cho hắn trong ba năm chỉ là lời nói suông thôi sao?”
Khóe miệng Văn Hành Thiên khẽ động, cũng chẳng nói gì.
Vốn dĩ, hắn đang muốn hiểu Tả Tiểu Đa thêm một chút, bây giờ đã hoàn toàn hiểu thấu đáo hết rồi, thì lại muốn đi.
Lại có một câu giấu ở trong lòng, vì hiệu trưởng tôn kính nên không có nói ra.
“Hôm nay, ta thấy tính cách của tiểu tử này sợ là tương lai sẽ gây ra chuyện, cho dù là hiệu trưởng của một trong tam đại Cao Võ như ngươi cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi...
Câu này, đương nhiên không thể nói ra trước mặt rồi.
Xem thường hiệu trưởng?
Thế thì không được.
Khi Văn Hành Thiên trở về lớp, đã quá thời gian tan học được một lúc, nhưng mà đám học sinh vẫn còn đang đợi ở đây.
Chỉ là, gương mặt ai nấy cũng kỳ lạ, dường như bị cái gì đó giày vò dữ dội lắm, nói chung là cái cảm giác như muốn sụp đổ ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!