Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL) - Tả Đạo Khuynh Thiên

Quay đầu oan ức nói: “Hiệu trưởng... ngươi phải làm chủ cho ta..." Sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người: “Hiệu trưởng... hiệu trưởng đâu?”

Đừng nói hắn, ngay cả Tả Tiểu Đa cũng không thấy được Diệp Trường Thanh biến mất lúc nào.

Lão xảo quyệt này vừa nghe xong một câu nguyên nhân đánh nhau lập tức là lòng bàn chân như bôi dầu bỏ chạy mất.

Không thể không nói, mánh khóe mắt không thấy tâm không phiền này, cướp đường mà đi, chơi đến vô cùng xinh đẹp!

Hạng Cuồng Nhân hừ một tiếng, chỉ vào thư ký của Hiệu phó Vệ trong đám người, quát: “Hiện tại ngay lập tức dẫn ông đây đến văn phòng của mình, vứt hết toàn bộ những thứ không biết gọi là gì đó ra, có gì đặc biệt, dám chiếm văn phòng. của ông đây, lật trời rồi. Còn nữa, thư ký của ta đâu? Tại sao không thấy người? Nhanh chóng mời trở lại cho ta! Nếu ngày mai hắn không đi làm, không đến được vị trí thì ta đánh gấy ba chân của ngươi!”

Vẻ mặt thư ký oan khuất: “Hiệu phó Hạng, chuyện này không phải chuyện ta có thể quản được...”

“Bây giờ là ngươi ngồi ở vị trí của người ta, chút chuyện đó ngươi phải quản, ta mặc kệ quá trình, chỉ cần kết quả!”

Hạng Cuồng Nhân ngang ngược nói: “Dù sao ngày mai ta phải nhìn thấy người, tám giờ không nhìn thấy người thì tám giờ lẻ một phút ta sẽ đi đánh các ngươi, việc này quyết định như vậy đi!”

Hắn xách thư ký theo sải bước đi về phía trước một chút.

Vóc dáng thư ký kia cũng hơn một mét bảy nhưng bị Hạng Cuồng Nhân xách ở trong tay, cánh tay tự nhiên đung đưa ở phía trước nhìn giống như là một người trưởng thành xách theo một con mèo...

Trong nhất thời cả trường học tràn ngập tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Hiệu phó Hạng thật ngang ngược.

Thật trâu bò.

Hiển nhiên đa số người trong trường học bây giờ đều còn trẻ và hiểu biết quá ít, thật không có mấy người từng nhìn thấy khí phách năm đó của Hạng Cuồng

Nhân!

Con ngươi Tả Tiểu Đa xoay chuyển vòng vo, đi thẳng về phía lớp một năm nhất, dọc theo đường đi đã suy nghĩ gần như rõ ràng chuyện này.

Hắn vốn nghĩ còn phải đợi qua vài ngày chuẩn bị rồi mới có thể xảy ra, nhưng làm sao cũng không ngờ vị Hiệu phó Hạng này ngày đầu tiên trở về lại có thể làm ra việc lớn đến như vậy!

Phía sau là tiếng kêu oán độc phẫn nộ của Hiệu phó Vệ: “Hạng Cuồng Nhân, ngươi chờ đói”

Hạng Cuồng Nhân không thèm quan tâm đến lý lẽ, xách theo thư ký sải bước đi thẳng một đường, lại còn quay đầu phun một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói: “Chờ cái con khỉ khô...”

Cả trường học đều rơi vào chấn động. Các học sinh hiện tại căn bản đều chưa gặp qua Hiệu phó Hạng, chỉ là nghe nói qua, nhưng là hôm nay mới chân chính biết thế nào gọi là người mạnh mẽ, cái

gì gọi là không phân phải trái!

Không khỏi thảo luận sôi nổi, đều nói mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt rồi.

Loại đánh nhau như của hai vị Hiệu phó mặc dù là trong trường học cũng rất ít nhìn thấy hoặc là căn bản không thể gặp qua, lại không nghĩ rằng ở Cao Võ Tiềm Long có thể chính mắt nhìn thấy hai vị Hiệu phó có chức vị cao đánh nhau ở trước mặt mọi người!

“Thật sự là sảng khoái!”

Trong lòng Tả Tiểu Đa ca ngợi không thôi.

Hắn sao có thể không biết ý đồ chân chính của Hạng Cuồng Nhân là ở đâu chứ?

Xem ra chính Hạng Cuồng Nhân cũng đã biết sau khi hắn rời đi, Cao Võ Tiềm Long xảy ra chuyện này cũng bởi vì sự rời khỏi của hắn, làm cho tình hình thay đổi

đột ngột dần dần trở nên không thể cứu vấn.

Lần này một khi làm việc lại liên dùng một phương pháp lưu manh trực tiếp nhất, kiên quyết làm tới, đập một cái ngăn cơn sóng dữ, nâng lên tòa nhà sắp đổi

Dựa vào hiểu biết nhiều mặt của Lý Thành Long, vị Hiệu phó Hạng này lúc trước cũng không phải là người như vậy.

Tính cách hắn chính là ngay thẳng, nóng nảy, bụng dạ thẳng thắn, không thể nào rẽ ngoặc như thế, hoặc là có chút ngang ngược, nhưng đều thể hiện trong việc đánh nhau với địch thủ, cách đối nhân xử thế cũng không có cực đoan như: thết

Nhưng bây giờ việc đầu tiên làm sau khi vừa làm việc lại lại là đánh nhau đến mười phần lưu manh!

Có lẽ là ngộ đạo sao? Không ngờ răng...

Hạng Cuồng Nhân trực tiếp càn quét văn phòng, đi thẳng tới tìm Diệp Trường Thanh.

“Hôm nay ngươi sao lại thế này?”

Diệp Trường Thanh thật sự là có chút không vui: “Tại sao lại bắt lấy Hiệu phó. Vệ không buông, hay là trong tay ngươi có chứng cứ gì?”

“Chứng cứ hả?”

Hạng Cuồng Nhân hừ một tiếng: “Chứng cứ gì chứ? Tại sao lại cần có chứng cứ trong tay hả? Không có chứng cứ thì ta không thể đánh hắn à?!”

Diệp Trường Thanh ngạc nhiên.

“Lão đại, hơn hai mươi năm này ta cũng không phải ở nhà rảnh rỗi, ta không ngừng suy nghĩ những chuyện đã qua, không ngừng suy nghĩ sâu xa.”

Râu quai nón của Hạng Cuồng Nhân dường như muốn nổ tung, đè thấp âm thanh, nói từng chữ: “Chúng ta ngày trước thật sự rất thành thật, rất quân tử! Quên đi, có lẽ phải nói là chúng ta đã không để ý đến bản chất của thế giới này!”

“Ta không biết tại sao lại bị hắt nước Vong Xuyên. Nước Vong Xuyên là vật thuộc bên phía Vu Minh, chuyện này là không thể nghi ngờ, không thể phủ nhận,

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement