Mà phía trước nàng, một đạo bóng người áo trắng lỗi lạc mà đứng, người đó đang đứng tại đầu ngõ.
Một luồng khí lạnh cũng theo đó đánh tới, vững vàng khóa chặt cô gái kia.
Người vừa tới, không phải là Tả Tiểu Niệm thì còn ai vào đây nữa.
Cô gái kia vốn là gương mặt không hề biểu cảm gì, vậy mà lúc này trên gương mặt lại tràn đầy căng thẳng sợ hãi.
Trên mặt Tả Tiểu Đa, cũng lập tức tràn đầy căng thẳng sợ hãi.
Tả Tiểu Niệm...
Nàng làm sao xuất hiện kịp thời như thế? Chẳng lẽ nàng một mực đi theo ta?
Vậy lúc ta nói... chị mình....
Nàng hắn là không nghe được... nhỉ?
Trong khi băng hàn khí thế của Tả Tiểu Niệm tiếp tục xâm nhập, cô gái kia chỉ cảm thấy hô hấp gian nan, đến động một đầu ngón tay cũng không dám, chớ đừng nói chỉ là xoay người bắt lấy Tả Tiểu Đa làm con tin ứng đối tình thế nguy hiểm.
Đối mặt với Tả Tiểu Niệm đang từng bước một tới gần, cô gái kia chỉ có thể lui về sau từng bước một, tất cả tâm tư chiến đấu, đều biến mất đến không còn một mảnh, chỉ còn lại sợ hãi vô cùng tận.
Đối diện Tả Tiểu Niệm chậm rãi mà đến, nhìn thân thể mảnh mai, lại tựa như là cả mảnh trời đều đè ép xuống, cường thế đặt ở trong lòng của nàng.
Tả Tiểu Niệm nhìn ngọc bội chiếu lấp lánh trên mặt đất, cười nhạt cười: “Tham Lang Chi Tâm... Ngươi là người Tham Lang Vu Môn? Hạt giống môn nhân của thế hệ này đi hành tẩu thế gian? Nhưng mà... Đã có thể được hành tẩu thế gian, hạt giống môn nhân vào được nội bộ Viêm Thành, thẳng vào Phượng Hoàng Thành, không nên yếu như vậy mới đúng chứ?”
Tả Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu: “Không thể nào là phân thân chứ nhỉ?”
Cô gái kia sắc mặt tái xanh, ánh mắt cũng cũng không còn tối tắm mờ mịt như lúc nấy nữa, thay vào đó là cảnh giác và sợ hãi: “Ngươi... Ngươi là ai?!”
Tả Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: “Ta là người như thế nào không quan trọng, ngươi bây giờ nên lo lắng cái mạng nhỏ của mình mới đúng chứ, Tham Lang Vu Môi Ngươi làm thế nào để vượt qua phòng tuyến, tiến vào nộ lục? Ngươi bây giờ, đã phát triển được bao nhiêu người?”
“Ngươi tên là gì? Lần này đến có mục đích gì?”
“Các ngươi lần này đến đây bao nhiêu người?”
“Buổi tối hôm qua, một nhóm trộm cắp đột nhiên bị tiêu diệt, phải chăng có liên quan tới chuyện ngươi mất ví tiền? Là ngươi làm đúng không?”
Giọng của Tả Tiểu Niệm rất nhẹ, rất nhẹ, đồng thời còn rất lạnh lùng, đến Tả Tiểu Đa nghe cũng có một loại cảm giác không rét mà run đặc dị.
“Hắn, hắn phá hủy kế hoạch của ngươi sao? Tại sao là Tham Lang Tâm mà không phải Tham Lang Phách... Chắc hẳn hẳn phá hủy kế hoạch của ngươi, nên mảnh Tham Lang Phách cuối cùng của ngươi mới không thể thuận lợi đưa ra ngoài? Cho nên ngươi phải dùng chủ tâm của Tham Lang Pháp Trận để thu dọn chuyện ngoài ý mưồn này?”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi tới gần: “Cho nên, ngươi bị phản phệ rồi?”
“Khiến kế hoạch của ngươi phá sản, càng bị phản phệ, ngươi hận hắn tận xương cũng là dễ hiểu thôi, cho nên ngươi mới cố tình đến tìm hắn, đưa ra mảnh Tham Lang Chi Tâm này... Hoặc nên nói là, hắn phá hủy điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của ngươi, đến mức ngươi nhất định phải hoàn thành từ trên người hẳn, mới có thể kết thúc công việc?”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi nói.
Mặc dù nhìn như là đang không ngừng ép hỏi cô gái đối diện, nhưng Tả Tiểu Đa biết, giờ phút này mỗi một câu mà nàng nói, thực chất đều là đang lên lớp mình, đang nói cho mình nghe.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!