Khuynh Đảo Thiên Hạ - Tả Tiểu Đa (FULL) - Tả Đạo Khuynh Thiên

 

Tả Tiểu Đa khí thế hùng hổ vọt tới bên giường: “Thơm thối gì cũng mặc kệ ta, ta cũng đâu có mời ngươi tới ngủ, ngươi xuống đi, mau đi xuống cho ta, mau nói rõ ràng cho ra, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Tả Tiểu Niệm vẫn nằm lì trên giường, cười nói: “Ngươi đoán, ngươi đoán, ngươi đoán xem..."

Cho tới giờ khắc này, nỗi sợ hãi của Tả Tiểu Đa vì chuyện đột ngột ban nãy mới xem như hoàn toàn biến mất, lửa giận cũng theo đó bùng cháy lên: “Ngươi tới đây cho ta...”

Nói xong hắn nhào tới trước một cái.

Nhưng lực lượng trong thân thể của hắn đột nhiên tăng lên, nên hiện tại vẫn còn chưa khống chế được, rầm một tiếng, bụi bay mù mịt.

Giường sập rồi.

Tả Tiểu Niệm cũng theo ván giường vỡ vụn rớt cái bịch xuống mặt đất.

Chị em hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời kêu một tiếng: “Nguy rồi...”

Mau chóng luống cuống tay chân thu thập. 

'Thế nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng quát lớn của Tả Trường Lộ: “Tả Tiểu Đa! Bây giờ đã mấy giờ rồi, tiểu tử ngươi đang làm cái gì đấy hả?”

Tả Tiểu Niệm lấy tốc độ mà mắt người thường không thể nhìn thấy được kéo chăn bông lên, quấn trên người mình, từ đầu đến chân, không bỏ sót chỗ nào, lúc. này mới lăn một vòng trốn vào mấy ván giường đang hỗn loạn, nằm yên không nhúc nhích, chợt nhìn, thật đúng là không nhìn thấy thân thể mềm mại nữa.

Lúc này mới thò đầu ra một chút, ra hiệu Tả Tiểu Đa đi đi đối phó.

Tả Tiểu Đa thận trọng ghé vào cạnh cửa, run rẩy nói: “Cha, không có gì, không có gì, ta thiên phú dị bẩm, tiến độ tu hành đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh nên lại đột phá sao, có thể là bởi vì tỉnh tiến quá nhiều, trong lúc nhất thời khó mà khống chế tốt lực lượng, đánh vỡ cái ly, ngồi sập ghế, còn có giường...”

Giọng của Tả Trường Lộ ở ngoài cửa vọng vào: “Hả? Cả giường cũng bị sập à, không sao chứ, mở cửa ra ta xem một chút.”

Tả Tiểu Niệm nghe vậy thì kinh hãi, cơ thể đang nấp dưới chăn cũng hơi run lên.

Tả Tiểu Đa lúc này hận không thể may cái miệng của mình lại, mặt mày cũng tái mét; “Cha, không sao đâu, thật sự không có gì... tu vi tinh tiến là chuyện tốt, chuyện cực tốt, trong lúc nhất thời khống chế không nổi lực đạo, nhưng bây giờ cũng muộn rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói  mấy chuyện võ học này cha cũng không hiểu, việc lệc nhỏ thôi...”

“Ha ha...” Ngoài cửa, Tả Trường Lộ cười ha ha một tiếng, lập tức cảnh cáo nói: ngủ đi, phá hỏng giấc mộng đẹp của người khác mà còn kêu là chuyện nhỏ à?!”

Vậy ngươi mau chóng đi

“Vâng! Vâng! Ta biết rồi!” Tả Tiểu Đa vâng dạ liên tục.

Dán tai lên cửa, nghe một hồi lâu, nghe Tả Trường Lộ lạch cạch lạch cạch về phòng của mình, hơn nửa ngày không có động tĩnh, lúc này mới thở thật dài nhẹ nhõm một cái, vỗ vỗ bộ ngực mình: “Làm ta sợ muốn chết...”

Lúc này, phía sau cũng có một tiếng thở phào: “Làm †a sợ muốn chết...”

Nhìn lại, Tả Tiểu Niệm run rẩy thò đầu ra, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, ngập ngừng nói: “Đi... đi chưa?”

Nhìn bộ dáng bây giờ của Tả Tiểu Niệm, trong lòng Tả Tiểu Đa đột nhiên nóng lên một chút, trong chốc lát có tư tưởng rất kỳ quái thổi qua, hắng giọng một cái, nói: “Ngươi có từng nhìn thấy sâu róm từ trong kén chui ra chưa?”

Tả Tiểu Niệm nhíu mày: “Hả?”

“Vậy có từng thấy con lươn chưa?”

Tả Tiểu Đa lại nói: “Từ trong hang, lặng lế thò cái đầu ra ngoài...”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement