Lý Thành Long thở dài, nói: “Theo ta, bây giờ mấy thủ đoạn này vẫn hơi thấp.”
“Nhưng vừa mới bắt đầu, với năng lực, trí tuệ, thủ đoạn của gia tộc lớn mà nói... hẳn sẽ có thay đổi. Nhưng thuận buồm xuôi gió thế này cũng không thể tin được.”
Tả Tiểu Đa đang định nói, điện thoại lại vang lên bíp bíp.
Tả Tiểu Đa nhìn người gọi, đột nhiên vèo một cái vào phòng mình ở lầu hai, đóng cửa lại cái ầm rồi khóa lại.
Lúc này mới ấn nút nghe: “Hi hi hi... Niệm Niệm mèo... nhớ ta à..."
Trong loa truyền đến giọng Tả Tiểu Niệm, mang theo chút hờn dõi: “Cẩu Đát, ta không gọi điện cho ngươi, ngươi không biết gọi cho ta sao? Hừ!”
Tả Tiểu Đa oan ức: “Trời đất chứng giám, ta nào dám tùy tiện gọi cho ngươi? Lỡ đâu ngươi đang làm nhiệm vụ, điện thoại reo lên, chẳng phải hại ngươi sao? He. he he... Niệm Niệm mèo...”
“Gọi chị!” “Được rồi, chị Niệm Niệm mèo...”
Tả Tiểu Đa cầm điện thoại nằm trên giường, cảm thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên, vô cùng tốt, nói: “Sao đột nhiên lại gọi điện cho ta? Có chuyện gì à?”
“Hừ...”
Chỉ nghe một tiếng hừ, Tả Tiểu Đa có thể đoán được Tả Tiểu Niệm đang bĩu môi.
“Ta thấy bây giờ ngươi rất hot, trên mạng chỗ nào cũng đăng về ngươi... Kiếm Vương, hừ, Cao Xảo Nhi kia rất xinh đẹp sao? Dẫn đầu tứ đại mỹ nhân được Phong Hải công nhận?” Giọng Tả Tiểu Niệm đầy vẻ không vui.
“Dẫn đầu tứ đại mỹ nhân, chậc, cô gái đó, ngươi không biết đâu, quả thật rất khó coi... nè, Niệm Niệm mèo, ngươi đâu biết nỗi khổ của ta, trên người cô gái kia có mùi nước hoa, khi đối mặt nói chuyện mà bay đầy đầu ta. Ta phải phí hết tất cả lực khống chế mới miễn cưỡng không bỏ chạy... y dà, ta thật thảm mà...”
Tả Tiểu Đa vội chứng tỏ lòng trung thành.
“Ta thấy các ngươi bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ tình chàng ý thiếp quả thật rất đẹp, không thấy ngươi có chỗ nào khổi”
Rõ ràng Tả Tiểu Niệm bị bức ảnh trên mạng làm nổi cơn ghen tị mới gọi điện thoại khởi binh hỏi tội, sao bị dăm ba câu của Tả Tiểu Đa lừa được?
“Thế là chị Niệm Niệm ngươi không biết rồi, rõ ràng nhà họ Cao kia thấy thiên phú dị bẩm của ta, bộc lộ tài năng mới chọn, rõ ràng muốn hai ta... Bây giờ thân ta ở trong cục, phải làm quen một hai người, chuyện quan trọng nhất là, hình như Cao Xảo Nhi này viêm cánh, mùi kia... thật sự rất khó ngửi.”
Miệng lưỡi Tả Tiểu Đa như lưỡi gà, hạ thấp Cao Xảo Nhi chưa đủ, lại bắt đầu hạ thấp học sinh nữ trên lớp, tóm lại một câu, cả Cao Võ Tiềm Long, cả Phong Hải không có người đẹp nào, toàn là người xấu thôi, đám Hạng Bằng còn bị Tả Tiểu Đa đem ra hủy hoại nhan sắc hơn nữa.
Không nói cũng hiểu ý, Niệm Niệm mèo ngươi cứ yên tâm, bên chỗ ta toàn người xấu, thiếu muối thôi, hoàn toàn không có uy hiếp...
Dù Tả Tiểu Niệm đã thấy nhiều ảnh “địch thủ” bên Phong Hải, cũng không thật sự tin lời nói xăng như vậy, nhưng dù sao nghe hắn nói vậy cũng rất thoải mái.
Không vướng mắc vấn đề này nữa, bắt đầu chuyển sang những gì mình nghe thấy bên kia, nói về công việc thuận lợi thế nào, nhiệm vụ thoải mái ra sao, nhập cảnh nhanh thế nào, tất cả thành viên tốt ra sao...
Tả Tiểu Đa cũng chẳng tin mấy lời nói dối này, nhưng miệng lại nói mấy câu như kiểu tin sái cổ.
Qua hai mươi phút, Tả Tiểu Niệm mới lưu luyến tắt máy, cuối cùng có nói một câu: “Ta nói cho ngươi biết này Cẩu Đát, ngươi thành thật một chút, nếu không... Hừ, hừ! Hừm!”
Cuối cùng điện thoại ngắt máy trong một loạt “hừi”.
Tả Tiểu Đa ôm điện thoại cười ngây ngô một hồi.
Tuy không tin nhưng cũng nghe ra được bây giờ Niệm Niệm mèo rất hài lòng.
Trong khoảng thời gian này đều gửi tin nhắn để liên lạc, đột nhiên gọi điện thoại nghe được âm thanh thật, cảm giác thật tốt.
Đợi ta đột phá rồi, xem xét đi thẳng đến Thượng Kinh, cho Niệm Niệm mèo một bất ngờ siêu to khổng lồ.
Ừm, tặng một món quà to! Tặng ta phiên bản người thật cho nàng!
Chắc chắn Niệm Niệm mèo sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi nhận... Ha ha ha ha...
Bên phía Thượng Kinh.
Tả Tiểu Niệm ngắt máy, ra khỏi Cửu Trọng Thiên Các, gương mặt trở về vẻ lạnh nhạt.
Khi nàng đi ra giống như băng tuyết mấy chục nghìn năm phả vào mặt khiên nhiệt độ cả sảnh lớn đột ngột giảm xuống.
“Đội trưởng!” Bên ngoài có bảy người đều đứng thẳng tắp, nhìn Tả Tiểu Niệm. Tả Tiểu Niệm thờ ơ gật đầu, lạnh lùng nói: “Đi!”
Sân bày một mảng băng giá, khi bay đi, bảy người không dám sơ suất, dùng hết sức để đuổi kịp.
Thực thi nhiệm vụ thôi. Trên đường đi, tất cả mọi người đều cảm thấy... mùa đông đến rồi! Trong lòng bảy người, ai nấy đều cạn lời.
Đội trưởng này trong xinh đẹp như tiên nữ nhưng tính cách quá lạnh lùng. Dường như không cười.
Có mấy cao thủ trẻ tuổi của Cửu Trong Thiên Các vốn định tán tỉnh Tả Tiểu Niệm, nhưng chưa được mấy ngày ai nấy đã biến thành que kem, suýt thì bị đông
chết.
€ó một đội trưởng như vậy hoàn thành nhiệm vụ rất thoải mái, chỉ cần tuyến báo đến, nhiệm vụ được giao xuống, đội trưởng ra trận, băng tuyết lan ra, nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Nhưng... vấn đề khác là thực lực đội trưởng quá mạnh, khiến đội viên hoàn toàn không có cơ hội thể hiện!
Nói bảy người bọn họ là đội viên nhưng dường như chuyện bọn họ thực sự làm chỉ là việc vặt sau lưng Tả Tiểu Niệm mà thôi.
Đợi nàng ra tay xong, mọi người sẽ thu dọn tàn cuộc... thu dọn đầu người, nhận dạng thân phận, của cải, dữ liệu khác, không còn chuyện gì khác.
Ra tay? Nghĩ nhiều rồi. Kiểu gì cũng không đến lượt ngươi.
Vị Linh Miêu đại nhân này có thân pháp vô cùng nhanh, mọi người dốc hết toàn lực cũng không đuổi kịp.
Top Truyện Hay
Lần này vẫn như cũ, dù bảy người liều cái mạng già chạy như bay, nỗ lực theo. bóng trắng phía trước, cuối cùng cũng kiên trì đến đích.
Chỉ thấy đội trưởng đại nhân thi triển thần thức thăm dò, xông ra ngoài ngay lập tức như chớp.
Một cảnh cực kỳ ớn lạnh bay lên từ phía trước. Keng keng keng...
Sau mấy tiếng vũ khí chạm nhau ít ỏi, đột nhiên yên tĩnh hẳn, một cơn rùng mình im lặng khuếch trương ra.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, lại kết thúc rồi
Sao lại phải nói nữa, nói chung là lần nào cũng vậy, như vậy đó, mọi người đã thấy chuyện lạ không sợ nữa.
Tòa kiến trúc này ở tứ hợp viện ngoại thành, hình như tất cả đều trở thành cảnh băng tô.
Sau khi bóng trắng lóe lên, bóng dáng Tả Tiểu Niệm bình tĩnh điềm nhiên xuất hiện trên mái nhà. Nàng vừa đặt chân lên, tuyết trắng trên mái nhà tan ra, chợt
băng tuyết phủ đầy trời.
Mà lúc này, bảy đội viên mới bình ổn lại chân khí bất ổn vì trước đó cố gắng vội vã.
“Thu dọn chút đi.”
Tả Tiểu Niệm thờ ơ nói một câu, chợt bóng trắng chợt lóe, ngự không rời đi, không còn dấu vết.
Bảy người cùng than mệt tâm, lại là chuyện này!