Trao giải kết thúc.
Bão táp mưa sa trong dự liệu của Tả Tiểu Đa cùng Lý Thành Long không hề đến, giống như tất cả nhân quả đều được bỏ qua rồi...
Hai người ôm phần thưởng, gãi gãi đầu, cảm thấy não có hơi không đủ dùng. “Như vậy là xong việc rồi hả?” Tả Tiểu Đa hoang mang trong lòng.
“Đúng nhỉ, cứ bỏ qua như vậy sao?” Lý Thành Long cũng cảm thấy khó lòng tưởng tượng được, vô cùng khó hiểu.
Rõ ràng đã nâng cờ-lê lên, tại sao đã lay động bản thân hai người rồi mà không hề rơi xuống?
“Phù Phù, chuyện này cứ sai sai sao ấy...”
Tả Tiểu Đa suy nghĩ: “Sao ta cứ cảm thấy chúng ta bị gài bẫy vậy.”
Lý Thành Long chớp chớp mắt: “Ta cũng có cảm giác giống như vậy...” Hai người lập tức đứng vững, mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày. Cuối cùng...
“Chắc chắn là bị chơi rồi!”
Tả Tiểu Đa đi vòng vòng cả buổi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi chửi thành tiếng: “Hai tên lão hồ ly! Rõ ràng là chơi đùa chúng ta rồi.”
“Ý gì chứ?”
“Chắc chắn là vì điểm!”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Chúng ta uống mấy ngụm dinh dưỡng dịch căn bản không được tính là chuyện gì to tát... Bị phát hiện cũng đã phát hiện rồi, đâu có
quy định nào ghi rõ không được phép uống dinh dưỡng dịch, bị phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ bị cảnh cáo một trận, sau đó không uống nữa là được.”
“Nhưng mà điểm kia tại sao đến tay chúng ta lại ít như vậy, còn có ngươi, ngươi cũng không thể chỉ có được chút ít như kia, điểm của ngươi chắc chắc phải hơn một trăm nghìn, lợi ích tinh thú của ta ít nhất cũng phải hơn bốn trăm nghìn điểm mới hợp lý...”
“Mấy lão hồ ly này rõ ràng là sợ chúng ta có nhiều điểm như vậy thì sau này sẽ không cố gắng luyện tập, hoặc là không hết sức tham gia thí luyện... Cố ý dùng chuyện uống dinh dưỡng dịch để chèn ép chúng ta...”
“Sau đó chúng ta chấp nhận tuyên dương, chuyện này cũng trôi qua như vậy... Vì không chịu phàn nàn ngay tại chỗ nên ngậm bồ hòn làm ngọt là cái chắc rồi!”
“Má, vì chèn ép chúng ta mà đến cả lợi ích điểm thưởng của Mạnh Trường Quân cũng bị ảnh hưởng luôn!”
Tả Tiểu Đa đột nhiên hiểu rõ đầu đuôi chuyện này.
Giậm chân thở dài: “Xấu xa, thật sự xấu xa mà, không thèm chớp mắt đã nuốt của ta bốn trăm nghìn điểm... Hơn nữa còn dọa ông đây làm cháu trai cả ngày. trời, bị trừ hết bốn trăm nghìn còn phải nịnh hót...”
Tả Tiểu Đa không nói nên lời: “Phục rồi... Ta thật sự phục rồi... Ông đây khoác lác là người chơi hệ đại gia, thu gom của cải chiếm vị trí thứ hai mà lại bị người khác đùa giỡn trên đầu mà vẫn không hề hay biết...”
Lý Thành Long vẫn có chút khó hiểu: “Ta vẫn chỉ hiểu được một nửa thôi.” Tả Tiểu Đa thở dài: “Với chỉ số thông minh kia của ngươi có thể hiểu được
phân nửa đã là rất tốt rồi, phần còn lại thì từ từ tự mình suy nghĩ đi... Hiazz... Lần thừa nhân thất bai này. tương lai còn dài.”
Hai người than văn than dài rời đi. Phía xa ở sau lưng. Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên nhìn nhau cười.
“Không ngờ chỉ có thể dọa hắn không đến nửa ngày...” Vẻ mặt Văn Hành Thiên lộ vẻ hối tiếc, rõ ràng là chưa đủ thỏa mãn.
Dáng vẻ nơm nớp lo sợ hết sức lo lắng vừa rồi của hai tên nhóc con kia thật sự là rất đáng yêu, nhất là vẻ mặt lấy lòng toàn thân nịnh hót lúc nhìn mình, Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy sảng khóai vô cùng, nhưng không ngờ lại tỉnh ngộ nhanh như vậy.
“Ngươi nên thỏa mãn đi!”
Diệp Trường Thanh cũng cưò tổn thất nào nên tự nhiên cũng hiểu rõ thôi.”
rất thoải mái, nói: “Bọn hắn không có bất cứ
“Rõ ràng là tổn thấy nhiều điểm như vậy mà...”
Văn Hành Thiên nói được một nửa thì bản thân cũng lập tức tỉnh ngộ: “Thật sự là không có chút tổn thất nào, ngược lại là do ta nghĩ sai rồi.”
Diệp Trường Thanh cười ha ha.
Nói không tổn thất xíu nào đương nhiên là sai rồi; Tả Tiểu Đa tổn thất thật sự đến mấy trăm nghìn điểm lận.
Nhưng mấy trăm nghìn điểm đấy đối với Tả Tiểu Đa mà nói chưa hẳn có quá nhiều tác dụng, bởi vì hai mươi nghìn điểm đã đủ để hắn dùng một lúc rồi.
Với biểu hiện của Tả Tiểu Đa thì một số nhiệm vụ của bản thân hay hàng loạt điểm đến tay sau này đều sẽ không trì hoãn cái gì.
Nếu như chỉ suy nghĩ đến điểm thưởng rộng lượng lần này thì ngược lại có thể sẽ tiêu cực biếng nhác.
Không biết nên nói phần tâm tư này của hiệu trưởng Diệp là có lòng suy nghĩ hay là... Những thứ khác!
Chẳng hạn như được tiện nghỉ còn khoe mẽ gì đấy... Cũng không phải chuyện hợp lý gì...
Lễ công bố điểm thưởng kết thúc, toàn bộ học sinh trên dưới lớp một không ai dám tìm Tả Tiểu Đa cùng Lý Thành Long để nói chuyện.
Một là, toàn thân hai người lúc này đều đang quanh quẩn tâm trạng tiêu cực, mọi người đều thấy, tiến lên nói chuyện sợ rằng bị oán giận chỉ là chuyện nhỏ, bị
giận cá chém thớt mới là tự tìm phiền phức.
Thứ hai, trong khoảng thời gian này, học viên chia nhóm tìm phiền phức, bên đây cùng bên kia lăn qua lộn lại đến mệt rã rời.
Bây giờ đi ngủ cũng phải mở to một mắt vì sợ rằng sẽ bị đánh úp bất cứ lúc nào...
Thậm chí lúc này đã có người ôm một thao đồ chứa nội y và tất thối của các học sinh nam đi ra bên kia ao để chiếm chỗ... Rất đáng thương rất mất mặt.
Nhưng mà... Có chơi phải có chịu.
Bản lĩnh không bằng người khác thì phải chấp nhận!
Chỉ còn lại một chút thời gian là đến giờ cơm trưa rồi, mọi người đều đang thảo luận lý thuyết võ thuật, trao đổi những thứ mà mình không hiểu không giỏi,
những thứ nghĩ không thông thậm chí không thể nắm chắc...
Dù sao thì chút ít thời gian đối luyện này chắc chăn là không đủ.
“Tối qua bị đánh úp ba lần... Đậu xanh rau má, thật sự là quá độc ác tàn nhẫn!”
“Thật sự là thấy cái gì cũng sợ hãi! Có động tĩnh gì đều lập tức bò dậy hoảng hốt nhìn xung quanh...”
“Đừng nhắc đến nữa, sau nửa đêm khó khăn lắm mới không xảy ra chuyện gì, vậy mà Hách Hán ở giường trên đánh rắm một cái khiến ta tỉnh luôn, lúc lâu sau cũng không ngủ lại được... Mé nó!”
“Thỏa mãn đi, ngươi bị làm cho tỉnh là vì có tiếng động, còn ta á, bây giờ người ta ngủ rồi hô hấp nhẹ nhàng nhưng khi ta nghe thấy lại giống như có người đang mai phục sau lưng chuẩn bị đánh úp ta, trông gà hóa cuốc không đủ để miêu tả đâu... Như này có đáng thương không kia chứ.”