Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Tiêu Trần hoàn toàn thư thái trở lại Đông Kiếm Các, đối với Tiêu Trần mà nói, Đông Kiếm Các chính là mái nhà thứ hai của hắn.

Lúc Tiêu Trần nhịn không được mà mỉm cười tự nói, một giọng nữ êm tai vang lên.

“Tiểu sư đệ, tốc độ này của ngươi đúng là chậm thật đó, khảo sát cuối năm đã bắt đầu rồi, vậy mà bây giờ mới trở về...”

Nghe được giọng nói này, nụ cười trên mặt Tiêu Trần lập tức biến mất, quay đầu nhìn về phía sau lưng, Tề Nghiên đã xuất hiện ở nơi này không biết từ lúc nào.

Đối mặt với Tề Nghiên, lửa giận bên trong Tiêu Trần bốc lên trong vô thức, một năm qua, hắn vậy mà lại bị Tề Nghiên dày vò đủ kiểu. Cũng trách thực lực của hắn không đủ, bằng không mà nói, Tiêu Trần tuyệt đối sẽ không chút do dự, hung hăng giáo huấn Tề Nghiên một phen.

“Sao nào, nhìn bộ dạng này của ngươi, hình như là một bụng tức giận, muốn tiếp hai chiêu với sư tỷ?”


Nhìn ra sắc mặt Tiêu Trần đang thay đổi, Tề Nghiên nửa cười nửa không mà nói.

Tiếp hai chiêu? Trong lòng thầm mắng bà già xấu xí chỉ biết lấy thịt đè người, chỉ có điều ở ngoài mặt tất nhiên Tiêu Trần không dám chọc giận Tề Nghiên, nếu không lại bị đánh cho ê ẩm cả người.

Nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Tiêu Trần đi đến phía bên cạnh Tề Nghiên rồi nói.

“Sao sư tỷ lại nói như vậy chứ, cái này chẳng phải là do đã lâu rồi không nhìn thấy sư tỷ, lo lắng cho tỷ mà...”

Nhịn, ta nhịn ngươi trước, tục ngữ nói chí phải, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ thực lực của ta đuổi kịp ngươi sẽ từ từ trừng trị lại đồ nữ nhân thối nhà ngươi, một bên cười hùa, một bên Tiêu Trần âm thầm nghĩ ngợi trong lòng.

Nhàn nhạt liếc qua nét cười Tiêu Trần, Tề Nghiên khinh khỉnh cười nói.

“Đừng có làm bộ dạng này, buồn nôn muốn chết, đi theo ta, muộn một chút nữa là ngươi thật sự không đến kịp khảo sát cuối năm đó...”

Tất nhiên biết Tiêu Trần đang bằng mặt không bằng lòng, Tề Nghiên cũng lười nói nhảm, dù sao thời gian cấp bách, Tiêu Trần còn phải tham gia khảo sát cuối năm nữa, nàng ta xuất hiện ở đây chính là chờ Tiêu Trần, trước đó Tiêu Trần cũng chưa từng xuất hiện một lần nào, trong lòng Tề Nghiên còn âm thầm sốt sắng một phen.



Tiêu Trần nhanh chân đi theo phía sau Tề Nghiên, hai người đến dưới chân Vạn Kiếm Phong, nhìn thấy Tiêu Trần xuất hiện, một đám trưởng lão ngoại viện ở đây đều hơi sững sờ, mà Thương Huyền thì lại khẽ gật đầu.

“Trở về rồi? Mau đi đi, thời gian chắc là vẫn kịp...”

Lúc này, khảo sát cuối năm cùng lắm chỉ mới bắt đầu có nửa canh giờ, với thực lực của Tiêu Trần chắc chắn là có thể đuổi kịp những người khác.

Nghe Thương Huyền nói lời này, Tiêu Trần khẽ gật đầu, nhanh nhẹn cất bước đạp lên Vạn Kiếm Phong, Tiêu Trần xuất hiện, hiển nhiên thu hút các đệ tử ngoại môn khác trên Vạn Kiếm Phong, trong đó người có phản ứng lớn nhất chắc chắn phải kể đến Vương Hổ.

Ngay thời khắc nhìn thấy Tiêu Trần, trong lòng Vương Hổ không cần nói cũng biết hưng phấn đến độ nào, hắn ta không nề hà mà áp chế tu vi, hung hăn vậy chính là để khiếnTiêu Trần nhục nhã, vốn đã xem như không có cơ hội nhưng ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng, tên Tiêu Trần này lại đuổi kịp.

“Ha ha, đúng là ông trời có mắt rồi, Tiêu Trần, ngay đến cả ông trời cũng giúp ta, lần này để ta xem ngươi còn có thể chơi trò gì, khảo sát cuối năm, ta muốn để nó trở thành ác mộng của ngươi...”

Trong lòng gấp gáp vui sướng, lúc đó Vương Hổ liếc mắt ra hiệu với đám người bên cạnh một cái. Những người này đều là tùy tùng của hắn, lúc này thấy Vương Hổ nhắc nhở, đám người lần lượt gật đầu, sau đó cố gắng giảm tốc độ lại, dường như là đang cố ý chờ Tiêu Trần.

Chậm hơn nửa canh giờ so với người khác, chỉ có điều đối mặt với áp bách từ Vạn Kiếm Phong, Tiêu Trần lại có vẻ cực kì nhẹ nhõm, đã không còn là hắn của một năm trước, qua một năm này, dưới sự tra tấn cực kỳ tàn ác của Tề Nghiên kia, Tiêu Trần đã hoàn toàn lột xác.

Dạo chơi bình thường lên đỉnh núi, ngay khi Tiêu Trần đến nơi cách sườn núi không xa, chỉ thấy đám người bên cạnh Vương Hổ đang cản lối đi.

Tổng cộng mười tám người, đảo mắt qua, Tiêu Trần thản nhiên nói.

“Sao đấy, các ngươi đang nghênh tiếp ta ư?”

Sớm biết những người này là thủ hạ của Vương Hổ, cho nên sắc mặt Tiêu Trần không vui vẻ gì, mà nghe đến lời này, hơn mười người đó sầm mặt lại, ngữ khí không thiện cảm nói.

“Tiêu Trần, nếu ta là ngươi, hôm nay chắc chắn sẽ không tới tham gia khảo sát cuối năm...”

“Đúng vậy, bởi vì hôm nay sẽ trở thành ngày diệt vong của ngươi, Vương Hổ sư huynh sẽ đích thân đuổi ngươi xuống núi, ngay cả sườn núi ngươi cũng không đến được, ha ha ha...”

Cũng không có lệnh cấm động thủ trong Vạn Kiếm Phong, trong quá trình leo lên, giữa đệ tử có thể công kích lẫn nhau, cũng có thể ngăn cản những người khác leo lên, đây là phù hợp quy định, cho nên Vương Hổ mới dám công khai ra tay với Tiêu Trần tại khảo sát cuối năm.



Nghe giọng điệu giễu cợt trào phúng của hơn mười người này, sắc mặt Tiêu Trần bình tĩnh, bọn gia hỏa này, chẳng lẽ vẫn cho rằng bây giờ hắn là của một năm trước? Còn cần Vương Hổ áp chế tu vi mới có thể thắng hay sao?

Quả thực suy nghĩ quá nhiều, không dư hơi nói nhảm nữa, Tiêu Trần chậm rãi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa mở miệng nói.

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, không muốn từ nơi này lăn xuống từ đây thì mau tránh ra...” Hắn hoàn toàn không quan tâm hơn mười người đang cản đường này.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Trần, ánh mắt của hơn mười người kia có hơi ngưng lại, một người dẫn đầu tức giận quát.

“Tiêu Trần, ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn đang ở lễ bái sư sao? Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn cần áp chế tu vi chiến đấu một trận công bằng cùng ngươi sao? Nói cho ngươi biết, bây giờ là khảo sát cuối năm, chúng ta không cần áp chế tu vi, nếu như thức thời mà quỳ xuống...”

Không cần áp chế tu vi, Tiêu Trần lại chỉ là một tên đệ tử vừa tiến vào ngoại môn được một năm, làm sao có thể là đối thủ của những đệ tử cũ như bọn hắn đây, nhưng đối mặt với người lớn miệng này, không đợi hắn nói hết lời, Tiêu Trần ra tay lập tức, hung hăng đánh một quyền vào mặt tên này, nhất thời, xương mũi người này sụp gãy, bọt máu bay tứ tung.

“Quên đi, ta thay đổi chủ ý rồi, các ngươi vẫn nên mau mau cút ra đi...”

Một quyền đánh ra không hề báo trước, sau đó Tiêu Trần thản nhiên nói.

Bất ngờ bị đánh trúng một quyền, hơn nữa, năng lực của Tiêu Trần hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của mấy tên đệ tử này, chuyện tiếp theo đó cũng dễ đoán.

Mặc dù đối phương có nhân lực đông đảo, có điều trong mắt của Tiêu Trần, bọn hắn cùng lắm chỉ là một đám gà đất chó sành, quyền ảnh đầy trời, dưới sự công hạ cuồng bạo của Tiêu Trần, mười tám tên chó săn của Vương Hổ bị đánh cho thoi thóp, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.


Mỗi người một cước, Tiêu Trần đá từng người khiến bọn hắn lăn thẳng xuống Vạn Kiếm Phong, chưa kịp đến vị trí sườn núi đã lăn một đường đến dưới chân núi.


Không còn khí lực để leo lên Vạn Kiếm Phong cũng có nghĩa là khảo sát cuối năm của mười tám người này cuối cùng là thất bại, đồng thời, tài nguyên tu luyện năm sau của bọn hắn cũng bị cắt giảm rất nhiều.


Không để ý đến mười tám người này, sau khi giải quyết bọn hắn, Tiêu Trần lại lần nữa cất bước leo lên, những nơi đi qua, cả đám đệ tử ngoại viện đều lộ vẻ kinh hãi trên mặt mà ngó nhìn.


Chuyện này là thế nào? Vỏn vẹn thời gian một năm qua đi, thực lực Tiêu Trần đã mạnh đến như vậy? Đối mặt mười tám tên đệ tử ngoại môn lâu năm, hơn nữa bọn hắn không hề áp chế tu vi vẫn bị Tiêu Trần nghiền ép như vậy. Giờ khắc này đã không ai còn dám xem Tiêu Trần như đệ tử gà mờ mà đối đãi nữa, mười tám tên đệ tử uy tín lâu năm bị nghiền ép hung hãn đã đủ để chứng minh thực lực của Tiêu Trần.

Advertisement
';
Advertisement