Chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi Tiêu Trần xuất hiện, từ đầu tới cuối Tiêu Trần biểu hiện rất lạnh nhạt, xem tông Giác Sơn chẳng qua như con sâu trong mắt hắn mà thôi.
Thẩm Minh nghĩ đến thái độ của Tiêu Trần, hắn rất khó chịu. Trong tông Giác Sơn, hắn là đệ tử được tông môn ưu ái nhất trong mười đệ tử, hôm nay lại bị con nhà quan khinh thường. Thẩm Minh không kiềm chế được tức giận, trong nháy mắt một thanh chiến đao xuất hiện trong tay hắn.
Trong tay cầm chiến đao, Thẩm Minh chạy nhanh đến trước người Tiêu Trần, sát ý trong mắt không thể che giấu. Tiêu Trần nhìn bộ dạng này của Thẩm Minh nhẹ nhàng hất kiếm, trên thân kiếm máu tươi văng tung toé. Sau đó mũi kiếm nghiêng trên mặt đất, sắc mặt lạnh nhạt nói.
“Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết người tông Giác Sơn sao?”
Đã khuyên bảo rồi nhưng Thẩm Minh trước không thuận sau cũng không tha. Trong lòng Tiêu Trần đối với chuyện này cũng dần nảy sinh sát ý. Tông Giác Sơn là tông môn mạnh nhất huyện Lĩnh Sơn, nhưng thực lực còn lâu mới có thể so sánh với Tiêu gia. Nhưng chỉ vì điều này mà hắn cảm thấy không dám giết đệ tử của tông Giác Sơn, vậy thì quá sai lầm rồi.
Hắn vốn còn nghĩ đến thuyết phục tông Giác Sơn rút lui trước, sau đó từ từ dọn dẹp Trần gia và Mã gia. Nhưng hiện tại xem ra dứt khoát giải quyết tông Giác Sơn cùng một chỗ cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần chủ động tấn công, kiếm trong tay mạnh mẽ đâm một nhát, ánh sáng thanh kiếm loé lên. Đối mặt với công kích của Tiêu Trần, Thẩm Minh nheo mắt, cầm ngang thanh kiếm. Tuy thành công chặn một kiếm của Tiêu Trần nhưng sức mạnh quá lớn khiến Thẩm Minh không chịu được phải lùi ra sau mấy bước.
Sức mạnh vô cùng lớn. Hơn nữa đến lúc này Thẩm Minh rốt cuộc cũng nhận ra tu vi của Tiêu Trần là thật, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên nói.
“Ngươi... Ngươi đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh…”
Hai bên chính thức đánh nhau, Thẩm Minh cuối cùng cảm thấy tu vi của Tiêu Trần giống như mình, cũng là nhập môn Hoàng Cực Cảnh.
Cùng tu vi, nhưng chênh lệch tuổi hai người có thể hơn kém mười tuổi, lúc mười tám tuổi thì được nhập môn Hoàng Cực Cảnh. Như vậy với tốc độ tu luyện này, đừng nói là quận thành Lĩnh Sơn, ngay cả tông Giác Sơn cũng không có người có thể đạt tới.
Ba năm trước lúc rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn, Tiêu Trần vừa mới đột phá Khai Mạch Cảnh, ba năm sau trở về, Tiêu Trần đã nhập môn Hoàng Cực Cảnh rồi, cái này…
Buồn nôn giống như ăn phải con ruồi, lúc trước Thẩm Minh còn cảm thấy Tiêu Trần chỉ là một thiên tài có chút tên tuổi mà thôi. Nhưng hiện tại, đây là thiên tài, quả thực là yêu quái.
Nhìn vẻ mặt biến sắc của Thẩm Minh, mặt Tiêu Trần không biến sắc nói: “Mười tám tuổi nhập môn Hoàng Cực Cảnh khiến người khác giật mình sao? Hôm nay ta ở đây, có nhiều người như vậy…”
Thiên phú của Tiêu Trần khiến Thẩm Minh kinh hãi, nhưng với Tiêu Trần mà nói mười tám tuổi nhập môn Hoàng Cực Cảnh đó cũng không phải là chuyện kì quái gì, ít nhất những người xung quanh Tiêu Trần không ít người mười chín, hai mươi đã đạt được Hoàng Cực cảnh.
Vừa nói xong, Tiêu Trần lại ra tay. Cùng cảnh giới tu vi nhưng chiến lược của hai người lại cách xa vạn dặm.
Trong lúc chiến đấu ác liệt, vẻ mặt Tiêu Trần lộ ra sự thất vọng nói: “Yếu, quá yếu! Đao pháp của ngươi rất nhiều chỗ hỡ, cổ tay không có sức, không có tu vi Hoàng Cực Cảnh. Thực sự là quá yếu.”
Hắn ta bị Tiêu Trần đè bẹp đánh gục hoàn toàn, tức giận trong lòng không ngừng dâng lên, Thẩm Minh biết rõ cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ thất bại, không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần.
Linh lực trong cơ thể không ngừng tăng lên, kiếm giơ cao khỏi đỉnh đầu, mạnh mẽ đánh xuống một nhát, miệng tức giận quát: “Bách chiến tuyệt đao…”
Trực tiếp thể hiện đòn mạnh nhất của mình, Bách chiến tuyệt đao là thượng phẩm võ kỹ có sức mạnh cực kì lớn.
Tổng cộng võ kỹ được chia làm võ kỹ bình thường, Huyền võ kỹ, Địa võ kỹ, và Thiên võ kỹ. Trong đó lại chia ra hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.
Như Bách chiến tuyệt đao Thẩm Minh thi triển lúc này là cấp bậc cao nhất của võ kỹ bình thường. Trong tình huống bình thường, Huyền võ kỹ chỉ khi đạt tới Huyền Nguyên Cảnh mới có thể tu luyện, mà Hoàng Cực Cảnh có thể thi triển võ kỹ cấp bậc cao nhất là thượng phẩm võ kỹ bình thường.
m thanh lớn, lưỡi kiếm vừa đứng lại, một luồng khí tức khiếp người toả ra khắp nơi, mọi người xung quanh đột nhiên biến sắc, chỉ có vẻ mặt Tiêu Trần vẫn tình tĩnh.
Thượng phẩm võ kỹ, sức mạnh thật sự không thể khinh thường, nhưng hiển nhiên Thẩm Minh còn chưa luyện hết bộ võ kỹ này, nhiều nhất chỉ mới nhập môn.
Võ kỹ này không chỉ phân chia cấp bậc mà còn dựa theo trình độ thành thạo khác nhau của mỗi người lại chia thành bốn cấp độ cảnh giới là sơ nhập, tinh thông, hoàn mỹ và cập hoá.
Giống với một bộ võ kỹ, trình độ thông thao càng cao thì sức mạnh kia tự nhiên càng lớn. Lúc này Thẩm Minh thi triển Bách chiến tuyệt đao, mặc dù là một bộ thượng phẩm võ kỹ nhưng đáng tiếc, hắn ta chỉ mới thông thạo đến cảnh giới sơ nhập.
Trong mắt Tiêu Trần cảnh giới sơ nhập của thượng phẩm võ kỹ cũng không kém cạnh mấy.
Không có ý định né tránh, thanh kiếm dài trong tay Tiêu Trần lập tức phát ra một ánh sáng màu trắng rồi sau đó quét ngang mũi kiếm, ánh sáng màu trắng từ thanh kiếm khắp bầu trời, trực tiếp bao quanh Thẩm Minh, đồng thời đánh tan Bách chiến tuyệt đao của Thẩm Minh.
“Hoàn Mỹ chi cảnh, Hoàn Mỹ chi cảnh thượng phẩm võ kỹ…” Tiêu Trần giống như thi triển một bộ thượng phẩm võ kỹ nhưng đã đạt đến Hoàn Mỹ chi cảnh, giống cấp bậc võ sĩ, một cái là sơ nhập, một cái là hoàn mỹ, sức mạnh tự nhiên sẽ cách biệt một trời một vực.
Dễ dàng đánh tan Bách chiến tuyệt đao của Thẩm Minh, Tiêu Trần thu vào vỏ, miệng khẽ nói: “Kiếm Ảnh sát…”
Sau âm thanh Tiêu Trần vừa nói ra, kiếm ảnh đầy trời cũng từ từ biến mất. Sau đó chỉ thấy một thi thể người có vết thương trên miệng từ trên trời rơi xuống, bất ngờ đúng là Thẩm Minh bị Kiếm ảnh sát bao quanh.
Như Tiêu Trần nói lần sau có thể không phải bị thương đơn giản như vậy, quả thực lần này Tiêu Trần không nương tay, trực tiếp giết chết Thẩm Minh, nếu không thì hắn vĩnh viễn ở lại đó.
Một tiếng Bịch trầm đục, thi thể Thẩm Minh rơi xuống đất thật mạnh, sau âm thanh trầm đục đó trong lòng mọi người đột nhiên vỡ tung.
Chết rồi, đệ tử Thẩm Minh được coi trọng nhất trong mười đệ tử của tông Giác Sơn chết rồi, Tiêu Trần thật sự dám giết đệ tử của tông Giác Sơn nhưng hắn ta lại không phải đệ tử bình thường…
Tất cả mọi người nhìn Thẩm Minh rồi biểu lộ vẻ kì quái, yên tĩnh đến đáng sợ. Nửa ngày trôi qua, Trần Mộ Tuyết mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn thi thể Thẩm Minh đưa đi, vẻ mặt không thể tin được nhìn Tiêu Trần nói.
“Ngươi… Ngươi dám giết Thẩm Minh, ngươi biết Thẩm Minh ở tong Giác Sơn có thân phận gì không? Ngươi xong đời rồi, Tiêu gia cũng xong luôn rồi. Tông Giác Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có Tiêu gia…”
Trần Mộ Tuyết không ngờ Tiêu Trần dám ra tay như vậy, dù sao thân phận của Thẩm Minh thì Tiêu gia tuyệt đối không có can đảm đắc tội. Đệ tử bình thường có lẽ còn bù đắp lại chỗ trống, nhưng trong mười đệ tử của tông thì tông Giác Sơn chắc chắn không chịu để yên.
Đối mặt với sự khiếp sợ của Trần Mộ Tuyết, Tiêu Trần lơ đễnh, nhàn nhạt trả lơi: “Tông Giác Sơn? Thì sao…?”