Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Rơi vào hôn mê, từ đầu đến cuối, Tiêu Trần vẫn không dám tin Tần Thủy Nhu lại hạ thuốc hắn. Cũng chính vì hắn quá tin tưởng Tần Thủy Nhu, hắn mới không phòng bị trước nàng.

Nhìn Tiêu Trần, Tần Thủy Nhu ngẩn người ngồi trên băng ghế đá. Nửa ngày sau, nàng cắn răng mang Tiêu Trần đã hôn mê vào phòng.

Đêm đó, Tần Thủy Nhu đã trao lần đầu tiên của mình cho Tiêu Trần. Tiêu Trần đáng thương lại hoàn toàn không biết gì. Sáng hôm sau, khi Tiêu Trần tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ngủ trên giường, hơn nữa còn không mặc quần áo.

Hắn nhìn chung quanh, trong phòng đã sớm không còn hình bóng Tần Thủy Nhu. Hắn bỗng cảm thấy không ổn. Nhưng điều khiến cho Tiêu Trần càng thêm kinh ngạc còn nằm ở đằng sau. Một đêm gió xuân qua đi, tu vi của hắn đã đột phá Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn.

Đột phá trong vòng một đêm, hắn thật sự rất kinh ngạc. Rửa mặt xong xuôi, điều đầu tiên mà Tiêu Trần nghĩ đến chính là Tần Thủy Nhu đâu? Đêm qua nàng hạ thuốc hắn, trong vòng một đêm hắn đột phá, hết thảy nhất định có liên quan đến Tần Thủy Nhu.


Tiêu Trần bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng hắn còn chưa ra khỏi Vô Trần Cư, Tần Hằng đã chờ hắn bên ngoài.

“Đại sư huynh?” Nhìn thấy Tần Hằng, Tiêu Trần nghi ngờ hỏi.

“Đệ đột phá rồi sao? Tiểu nha đầu kia quả nhiên làm vậy…” Nghe Tiêu Trần hỏi, Tần Hằng không còn cười đùa như ngày xưa, trên trán còn mang theo vẻ ưu sầu.

Hôm nay, Tần Hằng hơi kỳ lạ, dường như hắn ta đã sớm biết điều gì đó. Mang theo nghi hoặc, Tiêu Trần bước đến trước mặt Tần Hằng: “Đại sư huynh, có phải huynh đã biết điều gì đó hay không?”

“Biết một chút. Chúng ta đi thôi, có gì vừa đi vừa nói.” Tần Hằng đáp.

Tiêu Trần đi theo bên cạnh Tần Hằng. Trên đường đi, Tần Hằng đã thuật lại những gì mình biết cho Tiêu Trần nghe.

Sở dĩ Tiêu Trần có thể đột phá, đích thật là nhờ Tần Thủy Nhu, bởi vì Tần Thủy Nhu đã trao đêm đầu tiên của mình cho hắn.



“Tiêu Trần, Thủy Nhu là m Linh Thể trời sinh, thể chất đặc biệt. Thiên phú của Thủy Nhu không hề yếu hơn ngũ đại Tiềm Long. Bởi vì m Linh Thể quá đặc biệt, chỉ có nam nữ giao hòa mới có thể chân chính kích phát đặc tính m Dương Thể. Đương nhiên, một khi nam nữ giao hòa xong, m Linh Thể của Thủy Nhu mở ra, đồng thời người đàn ông phát sinh quan hệ cũng sẽ nhận được lợi ích cực kỳ lớn.”

Hắn ta thuật lại những gì mình biết cho Tiêu Trần nghe, bao gồm chuyện đính hôn giữa Tần Thủy Nhu và Mộc Thanh. Sở dĩ Tần Thủy Nhu trao cái ngàn vàng của mình cho Tiêu Trần, cũng bởi vì nàng không muốn tiện nghi cho Mộc Thanh. Đối với m Linh Thể, chỉ có lần đầu tiên mới mang lại chỗ tốt cho hai bên.

Bởi vì không cách nào chống lại mệnh lệnh gia tộc, Tần Thủy Nhu nhất định phải rời đi. Trước khi rời đi, Tần Thủy Nhu đã trao thứ quý nhất của mình cho Tiêu Trần.

Nghe Tần Hằng nói xong, Tiêu Trần im lặng. Hắn đã biết Tần Thủy Nhu và Tần Hằng là anh em ruột, nhưng…

Trong lòng hắn hơi loạn. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tiêu Trần có chút hoảng hốt. Tình yêu nam nữ hoàn toàn không phải thế mạnh của Tiêu Trần.

Nhận thấy sự thay đổi của Tiêu Trần, Tần Hằng lên tiếng an ủi: “Tất cả đều là Thủy Nhu tự nguyện. Sư đệ, bất kỳ người nào cũng không trách được đệ.”

Hắn ta muốn thuyết phục Tần Hằng đừng quá để tâm vào những chuyện vụn vặt. Nhưng nghe Tần Hằng nói xong, Tiêu Trần hít sâu một hơi: “Hiện tại, Thủy Nhu đã về Tần gia rồi sao?”

“Ừm, muội ấy đã đi rồi.” Tần Hằng gật đầu.

Tần Thủy Nhu đã rời đi. Nghe xong, Tiêu Trần im lặng một lát. Đột nhiên, biểu hiện của hắn thay đổi, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Hằng: “Sư huynh, đệ không để Thủy Nhu gả cho Mộc Thanh đâu.”

Tiêu Trần chưa từng tiếp xúc chuyện nam nữ, nhưng hắn là một người dám yêu dám hận. Vừa nãy, hắn để tay lên ngực mình tự hỏi, hắn có cảm giác với Tần Thủy Nhu không?

Đáp án, có lẽ đã từng không. Nhưng sau khi hắn lấy mất đêm đầu tiên của nàng, Tiêu Trần không thể không thừa nhận, Tần Thủy Nhu đã tiến vào lòng hắn. Nếu là như vậy, hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Thủy Nhu gả cho người đàn ông khác. Hơn nữa, từ giọng điệu của Tần Hằng, hắn biết Tần Thủy Nhu không thích Mộc Thanh.



Hắn đã đưa ra quyết định. Đối với điều này, Tần Hằng im lặng, cả nửa ngày sau mới lên tiếng.

“Sự việc không đơn giản như đệ đã nghĩ. Muốn ngăn cản chuyện này rất khó. Bởi vì thân phận của Mộc Thanh không chỉ là Tiềm Long của Vạn Tiên Lâu, quan trọng hơn, Mộc Thanh chính là con rơi của Mộc gia.”

Tần gia của Tần Hằng và Tần Thủy Nhu cũng được xem là một đại gia tộc ở vực Đông Dương, nhưng trong mắt Mộc Thanh, Tần gia không tính là gì. Mộc gia là một trong tam đại thế gia đại lục Thiên Thần, ngay cả Đông Kiếm Các cũng không cách nào so sánh.

Theo như Tần Hằng biết, Mộc Thanh là do gia chủ đương đại Mộc gia và một thị nữ sinh ra. Bởi vì xuất thân hèn mọn, cộng thêm chủ mẫu Mộc gia tận lực nhắm vào, từ nhỏ Mộc Thanh đã bị đưa ra khỏi Mộc gia đến vực Đông Dương.

Mặc dù Mộc Thanh là người mà Mộc gia vứt bỏ, nhưng nói như thế nào, trên người Mộc Thanh cũng chảy dòng máu Mộc gia. Nếu Tiêu Trần muốn ngăn cản việc này, hắn tất sẽ phải đắc tội với Mộc gia. Hậu quả đắc tội với Mộc gia nghiêm trọng đến cỡ nào, không ai dám tưởng tượng. Ít nhất Đông Kiếm Các không gánh nổi Tiêu Trần. Thậm chí, nếu Mộc gia giáng tội, ngay cả Đông Kiếm Các cũng sợ không qua nổi một kiếp.

Sau khi nói thân thế của Mộc Thanh cho Tiêu Trần biết, Tần Hằng thở dài: “Sư đệ, nghe ta khuyên đi, có một số việc chúng ta không thể thay đổi được.”

Tần Hằng cũng không đồng ý Tiêu Trần nhúng tay vào việc này. Nghe xong, Tiêu Trần cũng không trả lời. Người con gái đầu tiên của hắn, hắn phải từ bỏ như vậy sao? Điều này có thể sao?

Giống như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tiêu Trần, trước khi rời đi, Tần Hằng lên tiếng lần nữa: “Sư đệ, đại hôn của Thủy Nhu sẽ được định vào nửa năm sau, sau chuyện Bách Linh Mộ Địa. Nếu đệ thật sự muốn làm chuyện gì đó cho Thủy Nhu, đệ hãy cố gắng chuẩn bị cho việc đến Bách Linh Mộ Địa đi. Đệ nên biết rằng, thực lực mới là quan trọng nhất. Nếu đệ không có thực lực, tất cả chỉ là nói suông…”


Nhìn Tiêu Trần bình dị gần gũi, nhưng thực chất bên trong hắn lại rất quật cường. Một khi là chuyện mà Tiêu Trần đã quyết, rất khó thay đổi được hắn.


Nói xong, Tần Hằng rời đi, để Tiêu Trần một mình đứng im tại chỗ. Nửa ngày sau, hắn mới khôi phục tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng lẩm bẩm.


“Mộc gia thì sao? Người đàn bà của ta sao có thể gả cho người đàn ông khác. Thủy Nhu, nàng hãy chờ ta. Chờ Bách Linh Mộ Địa kết thúc, ta sẽ đích thân đến Tần gia đón nàng.”


Trước đó, hắn cũng biết Tần Thủy Nhu có tình cảm với hắn, nhưng cho đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Bây giờ phát sinh chuyện như vậy, Tiêu Trần biết, hắn không thể không đáp lại tình yêu của Tần Thủy Nhu đối với hắn.

Advertisement
';
Advertisement