Không rõ Trần Mộ Tuyết làm thế nào để bái nhập vào Vạn Tiêu Lâu. Sau khi Tiêu Kình nghe xong thì tức giận ra mặt nhưng cũng không thể làm gì.
Trần Mộ Tuyết đã gia nhập Vạn Tiên Lâu rồi, lần này còn dẫn theo vài Nghi Trượng của Vạn Tiên Lâu cùng đến. Tuy rằng chỉ là Nghi Trượng nhưng tu vi đều đã đạt tới Địa Minh Kính. Tu vi như vậy đã đủ trở thành Trưởng lão nhất cấp của Giác Sơn Tông rồi.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, không thể phủ nhận là Trần Mộ Tuyết cũng đã gặp được cơ duyên của chính mình. Mà cùng lúc đó, Tông chủ của Giác Sơn Tông và chúng trưởng lão tự nhiên mà đứng về phía Trần Mộ Tuyết. Đùa gì chứ? Bọn họ đều biết Tiêu Trần là đệ tử của Đông Kiếm Các, nhưng giờ so với Trần Mộ Tuyết thì bọn họ đều không cảm thấy Tiêu Trần có phần thắng nào cả, vì lần này người theo Trần Mộ Tuyết tới chính là Vương Văn.
Vương Văn là ai? Hắn ta chính là tâm phúc bên người Độc Xà Mộc Thanh. Đắc tội hắn ta chính là đắc tội Mộc Thanh. Cho dù có cho Giác Sơn Tông một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám đắc tội một Tiềm Long.
"Trần Mộ Tuyết, ngươi có thể giết ta. Nhưng những người khác trong Tiêu gia không có thù hận gì với ngươi, chỉ cần ngươi thả bọn họ ta liền mặc cho ngươi xử lý!" Ngay cả Tiêu Kình cũng đã tuyệt vọng rồi, ông quay sang nói với Trần Mộ Tuyết.
Ông ấy muốn dùng mạng của mình đổi lấy mạng của những người còn lại của Tiêu gia. Nghe Tiêu Kình nói vậy, Trần Mộ Tuyết cười lạnh:
"Tiêu Kình, ông cảm thấy chuyện này có khả năng à?"
Trần Mộ Tuyết không định buông tha bất cứ ai trong Tiêu gia. Mà người nhà họ Tiêu nghe nàng ta nói vậy thì đều rơi vào tuyệt vọng.
Ánh mắt mỗi người đều tràn đầy hận ý, đồng thời lại khiếp sợ nhìn qua Vương Văn đứng cạnh Trần Mộ Tuyết. Nãy giờ Trần Mộ Tuyết đều bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, mà Vương Văn lại lạnh nhạt thờ ơ. Tựa như trong mắt hắn ta mà nói, tính mạng của hơn một trăm người nhà họ Tiêu đều không đáng nhắc tới.
Thật muốn xong đời rồi. Lần trước chẳng qua là một cái Giác Sơn Tông mà thôi. Giờ chính là Vạn Tiên Lâu đấy, lại còn thêm Vương Văn nữa. Cho dù Tiêu Trần cũng tới thì có thể làm gì chứ? Thậm chí Tiêu Kình còn âm thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng Tiêu Trần đừng tới, bởi tới cũng là chịu chết thôi.
Tình huống tựa như đã không còn tia hi vọng nào nữa. Mà cùng lúc đó, đoàn người Tiêu Trần đi một đường không ngừng nghỉ đã có thể loáng thoáng thấy được Quận thành Lĩnh Sơn phía xa.
Chân trời đã dần sáng lên, ánh sáng từ phương Đông dần soi sáng mặt đất. Tiêu Trần cưỡi trên lưng Ưng Thanh Vũ có thể từ nơi này thấy được quảng trường trung ương Quận thành Lĩnh Sơn phía xa có mấy trăm người lớn bé nhà họ Tiêu quỳ đầy đất. Bốn phía xung quanh là đệ tử và trưởng lão của Giác Sơn Tông, mà chính giữa là Trần Mộ Tuyết và Tông chủ Giác Sơn Tông, còn cả Vương Văn vừa nhận chức quận vương Lĩnh Sơn nữa.
Khi nhìn thấy phụ thân và mẫu thân bị trói gô quỳ dưới đất, sát ý trong mắt Tiêu Trần đã hoàn toàn bùng nổ. Còn chưa tới Quận thành Lĩnh Sơn đã lạnh lùng nói:
"Hôm nay ta phải huyết tẩy Quận thành Lĩnh Sơn, chỉ cần là người tham dự việc này đều không lưu lại. Xin các Trưởng lão giúp ta..."
Sát ý hoàn toàn bộc phát. Hôm nay Tiêu Trần muốn huyết tẩy Quận thành Lĩnh Sơn này. Lần trước tha cho Trần gia và Mã gia có vẻ là quá nhân từ rồi. Đã vậy chỉ có thể dùng máu tươi nói cho mọi người. Từ nay về sau ai dám can đảm trêu chọc người của Tiêu gia thì đều phải sẵn sàng trả giá thảm.
Tiêu Trần nói dứt lời, mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các đều khẽ gật đầu. Bọn họ đồng thời phi thân, chỉ vài bước nhảy dài đã vọt vào tới Quận thành Lĩnh Sơn.
Cường giả Thiên Nhân Cảnh tuy còn chưa thể lăng không chạy nhưng có thể nhảy đạp không trong thời gian ngắn, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Mười tám Trưởng lão vọt vào Quận thành Lĩnh Sơn trước. Bởi vì Thương Huyền đã nói lần này mọi chuyện nghe theo Tiêu Trần chỉ huy. Vậy nên sau khi nghe Tiêu Trần ra lệnh, mười tám Trưởng lão vọt thẳng vào Quận thành Lĩnh Sơn không chút do dự, bắt đầu mở màn một cuộc giết chóc đẫm máu.
Bắt đầu từ cửa thành, từng luồng sương máu văng lên, đều là máu của quân lính giữ cổng thành, dọc đường vào thành máu chảy thành sông.
Đối mặt với mười tám cường giả bất ngờ xuất hiện này, dân chúng trong Quận thành Lĩnh Sơn hoàn toàn ngây dại. Những người này là ai? Vừa vào tới thành, không nói không rằng đã bắt đầu giết chóc. Trông khí thế này cứ như hận không thể đồ sạch Quận thành Lĩnh Sơn vậy.
Nỗi sợ tột đỉnh nhanh chóng lan tràn, nhưng theo thời gian trôi qua, dân chúng nhận ra những người này chỉ giết những kẻ tham gia trong chuyện Tiêu gia mà thôi, không hề xuống tay giết dân chúng bình thường. Mà nhận ra điều này lại khiến lòng dạ bọn họ có chút lung lay, có vẻ chuyện này không đơn giản như vậy...
Trần gia ngóc đầu trở lại, Tiêu gia lần nữa rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, chuyện này đã sớm truyền khắp Quận thành Lĩnh Sơn rồi, không phải bí mật gì cả. Nhưng lúc này mười tám cường giả thần bí xuất hiện tựa như cũng vì Tiêu gia mà đến.
Bọn họ giết chóc một đường từ cổng thành vào tới, mười tám cường giả Thiên Nhân Cảnh ra tay chẳng khác nào bễ nghễ thẳng tiến, không người nào ngăn được. Rất nhanh, chuyện này đã tới tai Vương Văn.
Nghe nói có cường giả xông vào Quận thành Lĩnh Sơn, mặt Vương Văn sa sầm: "Hừ, còn có người dám sờ râu hùm cơ à? Các vị Chấp sự, làm phiền mọi người ra tay..."
Vương Văn đối xử với sáu Chấp sự Vạn Tiên Lâu cùng đi theo lần này vẫn tương đối khách khí. Hắn ta biết sáu người này sẽ nghe lệnh mình đều là nể mặt Mộc Thanh mà thôi, bằng không chỉ bằng một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như hắn sao có thể chỉ huy mấy Chấp sự này được.
Nghe Vương Văn nói, người cầm đầu mấy Chấp sự lạnh nhạt gật đầu, sau đó sáu người đồng thời lao vút ra, phi thẳng ra ngoài quảng trường.
Vương Văn cũng không cảm thấy người tới là cường giả gì cả, có sáu Chấp sự là đủ ngăn chặn rồi. Thấy sáu người rời đi, vẻ mặt Vương Văn khôi phục bình tĩnh. Có lẽ trong mắt hắn ta thì một Lăng Phong Quốc nho nhỏ hoàn toàn không có tồn tại nào có thể uy hiếp bản thân, cho dù là Chân Long Tiêu Trần nhà họ Tiêu cũng chỉ là một đệ tử bình thường của Đông Kiếm Các mà thôi. Cho dù diệt sạch cả nhà hắn thì Đông Kiếm Các cũng làm gì được chứ? Chẳng lẽ bọn họ có thể vì một đệ tử bình thường sống mái với Vạn Tiên Lâu hay sao?
Sáu Chấp sự của Vạn Tiên Lâu nhanh chóng phóng ra, nghênh trước mặt chúng trưởng lão Đông Kiếm Các đang đánh tới. Xa như vậy mà sáu người đã cảm giác được khí tức chỉ thuộc về cường giả Thiên Nhân Cảnh. Vẻ mặt sáu người thoáng cái đã biến sắc, không nhịn được lẩm bẩm:
"Cường giả Thiên Nhân Cảnh, sao... sao có thể..."
"Trời ạ! Mười tám cường giả Thiên Nhân Cảnh. Chuyện này sao có thể ?"
"Là Đông Kiếm Các, bọn họ đều là Trưởng lão Đông Kiếm Các. Hơn nữa còn những mười tám người..."
"Ông nói cái gì? Mười tám Trưởng lão của Đông Kiếm Các ư? Tại sao chứ? Sao các Trưởng lão của Đông Kiếm Các lại tề tụ đến đây?"
Bởi vì nhận ra thân phận của mười tám Trưởng lão nên sáu gã Chấp sự Vạn Tiên Lâu mới kinh hoảng như vậy. Phải biết, số lượng Trưởng lão của Đông Kiếm Các cũng không nhiều, tổng cộng không vượt qua một trăm người. Nhưng bây giờ lại có những mười tám Trưởng lão xuất hiện ở Quận thành Lĩnh Sơn. Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Đông Kiếm Các điên rồi?