Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Trần Mộ Tuyết đã chết, Trần gia xong rồi, Giác Sơn Tông cũng xong rồi. Chỉ một ngày ngắn ngủi, Quận thành Lĩnh Sơn đã hoàn toàn thay đổi.  

             Có lẽ Trần Mộ Tuyết đến chết cũng không tin Tiêu Trần sẽ lạnh lùng giết mình như vậy. Hoàn toàn không niệm tình cũ chút nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đều do chính Trần Mộ Tuyết muốn chết mà thôi.  

             Tiêu Trần cũng vì niệm tình cũ nên đã tha cho nàng ta và Trần gia một lần. Lần đó hắn không hề tổn hại đến Trần gia chút nào, chỉ buộc bọn họ rời khỏi Quận thành Lĩnh Sơn mà thôi.  

             Trần gia chẳng những không biết ơn vì Tiêu Trần đã lưu tình, ngược lại, nỗi hận trong lòng Trần Mộ Tuyết càng dày đặc. Nếu Trần Mộ Tuyết không hề rối rắm vì những chuyện năm xưa, an tâm ở Vân Tiên Lâu tu luyện thì sau này tuyệt đối có thể trở thành một võ giả Thiên Nhân Cảnh. Dù sao nàng ta sở hữu mị cốt trời sinh, lại có một sư phụ là Trưởng lão.  

             Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy Trần Mộ Tuyết lại không nắm chắc. Cừu hận che hai mắt nàng ta, khiến nàng ta bước lên con đường sai trái không lối thoát.  

             Trừ Vương mới của Lĩnh Sơn, những người còn lại đều bị giết sạch, thi thể ném thẳng trên quảng trường trung ương của Quận thành Lĩnh Sơn, khiến tất cả mọi người thấy được kết cục khi dám chọc vào Tiêu gia, ngay cả Giác Sơn Tông cũng không ngoại lệ.  

             Người bên ngoài vì chuyện này mà bùng nổ, còn Tiêu Trần lại đang ở Tiêu gia nói chuyện phiếm với Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt.  

             Ra ngoài thì Tiêu Trần chính là một trong Ngũ đại Tiềm Long, là thiên kiêu đương thời. Nhưng về đến nhà, trước mặt phụ thân mẫu thân mình thì hắn vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.  

             "Phụ thân, mẫu thân, mai nhi tử phải rời đi rồi. Bách Linh mộ địa sắp mở ra, con phải dốc lòng tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào Bách Linh mộ địa..." Không có nhiều thời gian để lãng phí.  

             Nghe Tiêu Trần nói hôm sau sẽ phải rời đi, đáy mắt Tiêu Kình và Bạch Như Ngọc đều có vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, nở nụ cười với hắn.  

             "Trần Nhi lớn rồi, con đi thôi, trong nhà không có chuyện gì đâu. Khi nào nhớ nhà lại về..." Tiêu Kình nói.  

             "Trần Nhi, con ở ngoài làm gì cũng phải cẩn thận đấy, đừng để mình cảm lạnh. Một người bên ngoài không so được với trong nhà, phải học được cách tự chăm sóc bản thân..." Bạch Như Nguyệt dong dài hơn Tiêu Kình nhiều, lôi kéo tay Tiêu Trần dặn tới dặn lui.  

             Phụ thân tuy không nói gì nhiều, nhưng mẫu thân lại như có lời nói không hết vậy. Nhưng dù nói ít hay nói nhiều, Tiêu Trần đều cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm từ cha mẹ.  

             Chỉ là cách họ biểu đạt không giống nhau mà thôi. Tuy Tiêu Kình chỉ nói một câu đơn giản lại ẩn chứa sự yêu thương quan tâm không hề thua kém Bạch Như Nguyệt. Chẳng qua vì là nam tử nên rất nhiều lời đều giữ lại trong lòng.  

             Tiêu Trần ở với cha mẹ đến khuya mới về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tiêu Trần phân gần tám phần bảo vật của Giác Sơn Tông cho Tiêu Kình, bảo ông ấy dùng để bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi nhà họ Tiêu. Đương nhiên, đồ tốt trong đó Tiêu Trần đều để lại cho cha mẹ, giờ hai người Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt đều chưa đạt tới Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn. Nhưng có số tài nguyên tu luyện này, Tiêu Trần tin cha mẹ sẽ sớm đột phá đến Địa Minh Kính thôi.  

             Dưới ánh mắt đưa tiễn của đám người Tiêu gia, mọi người nhảy lên lưng Thanh Vũ Ưng. Một tiếng Ưng hí vang lên, đàn Thanh Vũ Ưng bay vút lên, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.  

             "Trần Nhi..." Đáy lòng Bạch Như Nguyệt còn lưu luyến, nhìn theo bóng Tiêu Trần rời đi mà hai mắt ửng đỏ.  

             "Được rồi, Trần Nhi đã trưởng thành, không còn là tiểu tử cần chúng ta bảo vệ nữa. Thế giới của hắn chắc chắn sẽ rộng lớn hơn thế giới của chúng ta nhiều." Tiêu Kình cũng nhìn chằm chằm chân trời, an ủi thê tử.  

             Nguy cơ lần này của Tiêu gia bị hóa giải thành công. Hơn nữa, qua thủ đoạn kinh sợ đẫm máu lần này, tin rằng không còn ai dám dễ dàng chọc đến Tiêu gia nữa. Kể từ đó cũng coi như đã giải quyết vướng mắc với người nhà của Tiêu Trần. Nhưng trước khi về Đông Kiếm Các, Tiêu Trần còn một chuyện phải làm, đó là Võ Vương.  

             Nếu đã muốn kinh sợ thì làm cho đến cùng đi. Lần này không chỉ Lĩnh Sơn Quân, Tiêu Trần muốn nói cho cả Lăng Phong Quốc này rằng Tiêu gia là tồn tại không được phép xâm phạm.  

             Quận vương tiền nhiệm Trương Cường đã chết, sau lưng những chuyện này đều có bóng dáng Võ Vương. Nói cách khác, Võ Vương cũng là một trong những đồng lõa. Vừa lúc Tiêu Trần định dùng Võ Vương khai đao, cũng khiến thế nhân kinh sợ. Còn mặt khác, cũng đồng thời báo cho Hoàng thất của Lăng Phong Quốc, chỉ cần Tiêu gia còn ở Lăng Phong Quốc một ngày, tốt nhất Hoàng gia đừng có tâm tư xấu xa gì, bằng không Võ Vương chính là vết xe đổ.  

             Mạc Kiệt biết ý tưởng của Tiêu Trần. Mà Võ Vương chính là người thuộc Hoàng thất Lăng Phong Quốc, còn là thúc thúc của Mạc Kiệt, là đệ đệ của đương kim hoàng đế Lăng Phong Quốc.  

             Nghĩ đến chuyện Tiêu Trần muốn ra tay với thúc thúc của mình. Trong lòng Mạc Kiệt hơi khó chịu, lại cũng không biết nên khuyên bảo thế nào. Dù sao lần này là Võ Vương sai trước, hơn nữa thúc ấy ngàn vạn lần không nên trêu chọc tên sát tinh Tiêu Trần này.  

             Tuy ngày thường Tiêu Trần luôn tỏ ra vô cùng hiền hòa nhưng một khi chạm vào điểm mấu chốt của hắn thì hoàn toàn không nói chuyện tình cảm gì cả. Mạc Kiệt hiểu rõ người này cố chấp vô cùng. Vậy nên muốn Tiêu Trần buông tha Võ Vương là chuyện rất khó. Dù sao Võ Vương thật sự có nhúng tay vào chuyện Quận thành Lĩnh Sơn.  

             Đoàn người đi thẳng tới Đế Đô Lăng Phong Quốc. Cùng lúc đó, Võ Vương vừa nhận được tin từ Quận thành Lĩnh Sơn nên chạy vào Hoàng cung, cầu kiến Hoàng đế Mạc Dao của Lăng Phong Quốc.  

             "Bệ hạ cứu đệ..." Hậu hoa viên trong cung, Võ Vương vừa tiến vào liền quỳ phịch xuống trước mặt Mạc Dao, tái mặt hô lên.  

             Thấy Võ Vương như vậy, Mạc Dao cũng rất bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thân là vua một nước, hắn đương nhiên biết chuyện Quận thành Lĩnh Sơn, cũng không ngờ Tiêu Trần của Tiêu gia lại chính là Yêu Kiếm Tiêu Trần nổi danh gần đây.  

             Mạc Dao đứng lên nâng Võ Vương, khẽ nói:   

             "Lúc trước ta đã nói đệ đừng nhúng tay vào chuyện Tiêu gia rồi, nhưng đệ lại cố tình không nghe. Vì một Vương Văn mà đắc tội một Tiềm Long. Giờ nếu người ta muốn giết đệ thì đệ cũng không chạy được. Đệ phải hiểu rõ, tuy Mạc gia ta chính là Hoàng thất Lăng Phong Quốc, có thể một tay che trời ở Lăng Phong Quốc này. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong lãnh thổ một nước mà thôi. Chủ nhân chân chính khắp vực Đông Dương này vẫn là năm đầu sỏ kia. Trước mặt bọn họ mà nói, Mạc gia chẳng qua chỉ là kiến hôi..."  

             Thân là Hoàng thất, Mạc gia trông có vẻ vô cùng hào nhoáng. Nhưng cũng phải nhìn xem so sánh với ai mới được. So với dân chúng bình thường, so với các thế gia giàu có thì đúng là Mạc gia vô cùng lớn mạnh. Thậm chí Mạc gia so với Giác Sơn Tông cũng mạnh hơn nhiều. Chỉ là một khi đưa tới trước mặt Đông Kiếm Các thì Mạc gia chẳng đáng nhắc tới.  

             Nếu lúc này Võ Vương đắc tội một đệ tử bình thường của Đông Kiếm Các, cho dù là đệ tử hạch tâm thì chỉ cần Mạc gia trả giá một chút là có thể thu xếp. Nhưng đáng tiếc, lần này Võ Vương đắc tội lại là Tiêu Trần, Yêu Kiếm Tiêu Trần. Nếu Tiêu Trần quyết tâm muốn giết Võ Vương thì Mạc gia đúng là bó tay hết cách. Tiềm Long không chỉ là một xưng hô. Từ trình độ nào đó mà nói thì mỗi Tiềm Long đều đại diện cho một đại đầu sỏ của vực Đông Dương này.

Advertisement
';
Advertisement