Sau khi giải quyết xong xuôi chuyện Tiêu gia, qua cuộc phong ba này chắc hẳn sẽ không còn ai ở Lăng Phong quốc dám ra tay với Tiêu gia nữa. Như vậy, Tiêu Trần cũng xem như không còn nỗi lo về sau, có thể an tâm chuẩn bị trước chuyện Bách Linh mộ địa.
Tiêu Trần trở về Đông Kiếm Các, thi lễ với các vị trưởng lão, nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng: “Lần này đa tạ các vị trưởng lão tương trợ. Đại ân này, Tiêu Trần suốt đời khó quên, ngày sau nhất định sẽ báo đáp…”
“Không ngại, không ngại…” Đối mặt với lời cảm tạ từ Tiêu Trần, các vị trưởng lão đều chỉ cười đáp lại. Với địa vị của Tiêu Trần ở Đông Kiếm Các, các vị trưởng lão đương nhiên sẽ không để ý chút chuyện nhỏ nhặt này. Thậm chí trong mắt bọn họ, việc có thể giúp Tiêu Trần vài chuyện lại là một loại vinh hạnh.
Sau khi Tiêu Trần cáo biệt các trưởng lão, đoàn người ai về chốn ấy. Hắn và Mạc Kiệt về thẳng ngoại môn, vào lúc sắp chia tay, Tiêu Trần còn tặng cho Mạc Kiệt một ít tài nguyên tu luyện. Những thứ này tất nhiên là lấy được từ chỗ Giác Sơn Tông.
Cuối cùng Tiêu Trần một mình quay trở về Vô Trần cư. Hai người Thanh Dao và Thanh Lạc thấy Tiêu Trần bình an vô sự quay về cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ở lại Vô Trần cư nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau Tiêu Trần được Thương Huyền truyền gọi. Khi Tiêu Trần đến nơi ở của Thương Huyền, nhìn thấy Tiêu Trần vẫn bình an, Thương Huyền cười hỏi:
“Chuyện đều đã giải quyết hết rồi sao?”
“Vâng, đã được giải quyết.” Tiêu Trần trả lời.
“Vậy an tâm chuẩn bị chuyện Bách Linh mộ địa đi, trước mắt đây mới là chuyện quan trọng nhất.” Thương Huyền nói.
Chuyện tình của Tiêu gia đã xử lý xong xuôi, tiếp theo Tiêu Trần cần chú tâm vào việc tu luyện. Theo những gì Thương Huyền nói, trước khi Bách Linh mộ địa mở ra, bốn người Trần Lăng, Triệu Vô Vân sẽ không đột phá Hoàng Cực Cảnh ngay mà sẽ cố gắng áp chế tu vi ở Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn. Bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm sự đột phá ở trong Bách Linh mộ địa, dùng cơ hội lần này để có thể đạt được võ thể huyền linh hoàn mỹ nhất.
Có điều, tu vi không đột phá không có nghĩa thực lực của bốn người bọn họ không tăng. Từ những thông tin mà Thương Huyền có được, hiện giờ bốn người Trần Lăng đều đã bắt đầu tu luyện Võ kỹ Huyền cấp.
Từ tu vi Hoàng Cực Cảnh đã bắt đầu tu luyện Võ kỹ Huyền cấp, chuyện như thế, phóng mắt toàn Đông Dương vực chỉ sợ cũng chỉ có Ngũ Đại Tiềm Long mới có thể làm được. Dù sao, những võ giả Hoàng Cực Cảnh bình thường vốn không có năng lực để dùng được Võ kỹ Huyền cấp, chớ nói chi là tu luyện.
“Vì thế ta mới nói, khoảng thời gian này ngươi cũng nên bắt đầu tu luyện Võ kỹ Huyền cấp. Ở đây có cuốn Võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, ngươi cầm chúng đi tu luyện. Trước khi Bách Linh mộ địa mở ra, nhất định phải luyện thành…” Nói xong chuyện Bách Linh mộ đại, Thương Huyền lấy ra hai quyển Võ kỹ Huyền cấp đưa cho Tiêu Trần.
Bước Thanh Ảnh và Kiếm Pháp Kim Sát, một cuốn là Võ kỹ thân pháp Huyền cấp, một cuốn là kiếm pháp Huyền cấp. Tiêu Trần nhận lấy hai quyển Võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm này, hắn gật đầu. Thấy vậy Thương Huyền nói tiếp:
“Còn nữa, đi cùng đến Bách Linh mộ địa không chỉ có Ngũ Đại Tiềm Long các ngươi tham gia, các đệ tử ngoại môn tinh anh cũng sẽ cùng đi. Sau năm tháng nữa, ngoại môn sẽ tiến hành một cuộc so tài, mười người cuối cùng vào vòng trong sẽ đi cùng các ngươi đến Bách Linh mộ địa. Đương nhiên, tứ đại đầu sỏ khác cũng như thế. Trong khoảng thời gian nửa năm này ngươi cứ an tâm tu luyện, ta đã phân phó, ngươi có thể đi vào Táng Kiếm Sơn Cốc bất cứ lúc nào, tu luyện ở nơi đó chắc hẳn sẽ giúp ích cho ngươi.”
Vì có thể giúp cho Tiêu Trần thành công đột phá Huyền Nguyên Cảnh trong Bách Linh mộ địa, Đông Kiếm Các có thể nói là toàn lực ủng hộ, đến cả Táng Kiếm Sơn Cốc cũng cho phép Tiêu Trần đi vào bất kỳ lúc nào. Phải biết rằng, đãi ngộ thế này, đừng nói là những trưởng lão bình thường, đến cả Thập Đại trưởng lão chính của Đông Kiếm Các cũng chưa có. Ngoại trừ ba người Thương Huyền, Thương Vân và Thương Long ra, những người khác muốn được tiến vào Sơn Cốc của Thương Huyền đều cần phải cố gắng tích điểm cống hiến cho tông môn, nhưng bây giờ Tiêu Trần lại không cần phải làm vậy.
Hắn ta đích thân chỉ điểm Tiêu Trần tu luyện, liên tiếp trong thời gian một tháng, Tiêu Trần đã nắm được sơ bộ điểm then chốt của Bước Thanh Ảnh và Kiếm Pháp Kim Sát, đạt đến cảnh giới Nhập Môn.
Sau một tháng mới luyện được hai Võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm đến cảnh giới nhập môn, thế mới thấy độ khó khi tu luyện Võ kỹ Huyền cấp cao cỡ nào, hoàn toàn không phải thứ võ kỹ cơ bản có thể so sánh.
Nếu đổi lại là người bình thường, đừng nói là một tháng, xem như có ba tháng cũng không chắc có thể tu luyện được Võ kỹ Huyền cấp đến cảnh giới nhập môn.
Chỉ dùng thời gian một tháng đã có thể tu luyện Võ kỹ Huyền cấp đến cảnh giới nhập môn, đối với việc này, Thương Huyền cũng không nhịn được phải tán dương thiên phú của Tiêu Trần. Không hổ là Ngũ Đại Tiềm Long, không chỉ cảnh giới tu vi tăng lên mà tốc độ tu luyện võ kỹ cũng là điều người thường không thể sánh kịp.
Trong một tháng ròng rã ở lại chỗ của Thương Huyền, những gì có thể dạy cũng đã dạy xong, tiếp theo chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính bản thân Tiêu Trần và cả thiên phú của hắn.
“Vi sư đã không còn gì để dạy ngươi về Bước Thanh Ảnh và Kiếm Pháp Kim Sát nữa, quãng thời gian kế tiếp chỉ có dựa vào chính ngươi. Trước khi Bách Linh một địa mở ra, ngươi có thể tu luyện được đến đâu hoàn toàn quyết định bởi chính bản thân ngươi. Đi đi, tiến vào Táng Kiếm Sơn Cốc tu luyện, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn một chút.” Đã không còn gì để dạy Tiêu Trần nữa, Thương Huyền đề nghị Tiêu Trần vào Táng Kiếm Sơn Cốc tu luyện.
Nghe những lời này của Thương Huyền, Tiêu Trần tất nhiên sẽ không chối từ. Trong một tháng này, những gì liên quan đến Bước Thanh Ảnh và Kiếm Pháp Kim Sát, nên dạy, Thương Huyền đều đã dạy hết. Tiêu Trần thi lễ với Thương Huyền rồi cất bước rời đi.
Đầu tiên hắn phải trở về Vô Trần cư một chuyến, dù sao đã một tháng liền chưa về. Hỏi thăm hai người Thanh Dao và Thanh Lạc trong một tháng này không có chuyện gì xảy ra, biết được mọi chuyện vẫn bình thường, lúc này Tiêu Trần mới xuất phát đến Táng Kiếm Sơn Cốc.
Táng Kiếm Sơn Cốc là bảo địa tu luyện nổi tiếng của Đông Kiếm Các, nghe nói bên trong Sơn Cốc này có tận mấy trăm vạn thanh kiếm. Bởi vì kiếm có linh hồn, cũng vì có rất nhiều kiếm như thế tập trung ở cùng một nơi nên khiến Táng Kiếm Sơn Cốc trở thành một bảo địa tu luyện.
Tu luyện kiếm pháp trong Táng Kiếm Sơn Cốc so với khi tu luyện kiếm pháp ở bên ngoài càng dễ thành công hơn. Có thể nói, nơi này chính là nơi có một không hai để tu luyện kiếm pháp.
Chẳng qua là Táng Kiếm Sơn Cốc tuy có tốt, nhưng muốn vào được nơi đó cũng phải có điểm cống hiến khổng lồ cho tông môn mới được. Đệ tử có thể ra vào nơi đó bất kỳ lúc nào như Tiêu Trần, hẳn là toàn bộ Đông Kiếm Các chỉ có mỗi mình hắn.
Tiêu Trần đến thẳng chỗ Táng Kiếm Sơn Cốc, dọc trên đường không ít đệ tử khi nhìn thấy Tiêu Trần đều sẽ chắp tay hành lễ, mỗi lần như vậy Tiêu Trần cũng đều gật đầu đáp lại.
Sau một khắc cuối cùng cũng đến trước cửa vào Táng Kiếm Sơn Cốc. Ở ngay lối vào, Tiêu Trần bắt gặp hai trưởng lão chính đang ngồi xếp bằng. Hiển nhiên, hai người họ ở đây để trấn thủ Táng Kiếm Sơn Cốc.
Để hai vị trưởng lão chính tu vi vượt qua Thiên Nhân Cảnh trấn thủ nơi này đủ thấy Táng Kiếm Sơn Cốc quan trọng với Đông Kiếm Các cỡ nào.
Dường như hai người họ cảm nhận được Tiêu Trần đã đến, hai người cùng lúc mở mắt ra, thản nhiên nói:
“Vào đi. Trước khi Bách Linh mộ địa mở ra, ngươi có thể tùy ý ra vào Táng Kiếm Sơn Cốc…”
Rõ ràng hai người đã sớm nhận được lệnh từ Thương Huyền, họ cũng không làm khó gì Tiêu Trần. Thấy vậy, Tiêu Trần thi lễ với hai vị trưởng lão, sau đó sải bước tiến vào Táng Kiếm Sơn Cốc.