Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Tiêu Trần có thể đi đến bước này, quả thực đã nằm ngoài dự đoán của Cửu Tiêu Chúa tể. Mặc dù hắn ta đã áp chế Cửu Tiêu Thần Lôi xuống cảnh giới Huyền Nguyên Cảnh nhưng Tiêu Trần cũng không thể chống đỡ nổi uy lực của nó. Vậy mà hắn vẫn có thể đi tới bước này, điều này khiến Cửu Tiêu Chủ Tể không khỏi mở rộng tầm mắt.  

             Ở trong mắt Cửu Tiêu Chúa tể lúc này, tài năng và sự kiên cường của Tiêu Trần không kém gì mấy tên tiểu tử trong Trung Thổ Thần Vực, đưa mắt tìm kiếm khắp tứ đại vực, cũng chỉ có Tiêu Trần mới có thể làm đến mức này.  

             Hắn trực tiếp chống đỡ tám đạo thần lôi. Lúc này Tiêu Trần có thể nói là đang thoi thóp, linh trí, tâm hồn, thể xác...đều bị hủy hoại, hắn hoàn toàn không phản ứng lại khi đối mặt với Cửu Tiêu Chúa tể. Cặp mắt trở nên trống rỗng vô hồn, nhưng tốc độ dưới chân vẫn sải bước về phía trước như cũ.  

             Hắn đã đến mức này rồi nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, họ nhìn Tiêu Trần cất bước tới đỉnh phong ngày càng gần qua quang kính, rốt cuộc có người mở miệng thì thầm.  

             "Linh trí, tâm hồn và thể xác đều bị hủy hoại, rốt cuộc hắn đang cố chấp điều gì?"  

             Nhiều người không hiểu Tiêu Trần vẫn đang cố chấp điều gì. Thương Huyền - một trong những trưởng bối của Tông sư kiếm đạo dường như đã hiểu ra điều gì đó, mở miệng nói với biểu cảm phức tạp.   

             "Vì kiếm đạo phải dũng cảm tiến về phía trước, đây là phương châm của tất cả kiếm tu, tuy nhiên có bao nhiêu người có thể làm được đến bước này? Tiêu Trần thì khác, hắn có thể làm được, ngay cả khi đối mặt với Cửu Tiêu Chúa tể, hắn cũng không thể để kiếm tâm của mình phủi bụi, hơn nữa càng không thể sỉ nhục thanh kiếm trong tay mình..."  

             Vì kiếm đạo trong lòng mình, Tiêu Trần sẽ không lùi bước. Cửu Tiêu Chúa Tể  nhìn Tiêu Trần vẫn muốn lên đỉnh phong như cũ, ánh sáng lạ thường chợt vụt qua trong mắt, thậm chí hắn ta không hề nghĩ tới đến bước này rồi mà Tiêu Trần vẫn còn cố chấp như vậy.   

             "Ồ..." Hắn ta vô cùng vừa lòng với Tiêu Trần, nhưng cũng không hề có ý muốn châm chước, với sự kiêu ngạo của Cửu Tiêu Chúa Tể, hắn ta không hề muốn nhường nhịn. Nếu ngươi có thực lực thì có thể lên được đỉnh phong, trở thành người đứng đầu của tứ đại kiêu vương, còn không có thực lực thì chỉ có thể tự trách mình.  

             Đạo thần lôi thứ chín giáng xuống, uy lực của nó mạnh hơn nhiều so với tám đạo đầu tiên. Nhìn đạo thần lôi cuối cùng này, tất cả mọi người ở bên ngoài đều bất đắc dĩ lắc đầu, không thể ngăn được. Chưa kể đến việc trạng thái của Tiêu Trần lúc này, cho dù ngay cả thời kỳ hưng thịnh nhất cũng không đỡ được đạo thiên lôi cuối cùng này.   

             “Vẫn không có cách nào lên tới đỉnh sao?” Thương Huyền khẽ lẩm bẩm khi nhìn ánh chớp trong quang kính.   

             Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trần không thể đỡ nổi đạo Cửu Tiêu Thần Lôi thứ chín này, thế nhưng ngay khi đạo thần lôi này sắp đánh trúng Tiêu Trần thì một tiếng kiếm rung vang vọng khắp bầu trời.   

             m thanh đó dường như truyền đến từ bên ngoài cửu thiên, cùng với âm thanh này, mọi người chỉ thấy Tiêu Trần vốn đã không còn chút ý thức nào, lúc này thế nhưng rút ra Thanh Vân kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Cửu Tiêu Thần Lôi đang từ trên trời giáng xuống...  

             Thân kiếm rung lên điên cuồng, tiếng kiếm văng vẳng bên tai, dường như đang bày tỏ chính mình không cam lòng, đúng lúc này Phôi kiếm Thiên Đạo ở giữa mi tâm của Tiêu Trần phát ra một tia sáng chói lọi, soi rọi lý trí của hắn.  

             Như đánh thức Tiêu Trần, ánh mắt hắn dần khôi phục lại thần sắc, hơn nữa giây phút này dường như hắn hợp nhất làm một với Thanh Vân kiếm trong tay, chính mình có thể cảm nhận được ngạo khí truyền tới từ thanh kiếm.   

             Dường như nó đang nói với Tiêu Trần rằng chỉ cần có ta trong tay, dù có là ông trời cũng có thể đánh một trận.  

             Tiêu Trần bị ảnh hưởng bởi Thanh Vân kiếm, nỗi tuyệt vọng trong lòng vơi sạch, thay vào đó là ngạo khí ngút trời. Ánh mắt nhìn thẳng vào Cửu Tiêu Thần Lôi từ trên trời giáng xuống, Tiêu Trần cười lớn.  

             "Cầm kiếm trong tay, có thể rạch trời, ha ha...”  

             Cùng với những tiếng quát vang lên, mọi người chỉ thấy toàn thân Tiêu Trần tựa hồ biến thành một thanh kiếm khổng lồ, va chạm dữ dội với đạo thần lôi cuối cùng.  

             "Người kiếm hợp nhất...” Cửu Tiêu Chúa Tể thấy Tiêu Trần đã khôi phục lại sự tỉnh táo vào thời khắc mấu chốt, vô cùng phấn khích lên tiếng.  

             Với nhãn lực của hắn ta tự nhiên không khó để nhận ra trạng thái hiện tại của Tiêu Trần, chính là người kiếm hợp nhất mà tất cả các kiếm tu đều mơ ước.  

             Ánh sáng chói mắt lập tức bao phủ khắp đỉnh thứ tư, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào nó, sau hơn trăm nhịp thở, ánh sáng mới bắt đầu mờ đi.  

             "Sao rồi? Tiêu Trần thông qua rồi sao?" Tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng bắt đầu rút đi, đều nhìn chằm chằm vào đệ tứ đỉnh nóng lòng muốn biết kết quả cuối cùng.  

             Dưới cái nhìn của mọi người, sau khi ánh sáng rút đi, Tiêu Trần cũng lên tới đệ tứ đỉnh.  

             Cuối cùng cũng thành công rồi, mặc dù sau đó Tiêu Trần chỉ đi được hai bước rồi ngất xỉu, hơn nữa Thanh Vân kiếm trong tay cũng trực tiếp bị vỡ vụn vì va chạm vừa rồi. Nhưng cuối cùng hắn đã thành công lên tới tòa Kiêu Vương Phong thứ tư, trở thành người đứng đầu trong tứ đại kiêu vương.   

             Tiêu Trần trực tiếp ngất xỉu ở trước mặt Cửu Tiêu Chúa Tể, nhìn Tiêu Trần hôn mê bất tỉnh, hắn ta khẽ mỉm cười:   

             “Tên nhóc thú vị...”  

             Hắn ta vừa nói vừa chậm rãi vươn tay phải ra, một luồng linh lực ấm áp ôn hòa từ từ nhấc Tiêu Trần lên, đồng thời đút một viên đan dược màu trắng như ngọc cho Tiêu Trần.   

             Viên đan dược này được gọi là Bách Chuyển Hoàn Hồn Đan, là thiên cấp đan dược vô cùng quý giá nhưng Cửu Tiên Chúa Tể lại không chút do dự cho Tiêu Trần uống.  

             Sau khi Tiêu Trần nuốt Bách Chuyển Hoàn Hồn Đan, vết thương cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Sau đó Cửu Tiêu Chúa Tể liếc nhìn hắn một lần nữa rồi biến mất tại chỗ.  

             Tiêu Trần đã thành công đặt chân đến đỉnh thứ tư, nhiệm vụ của Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã kết thúc. Tuy nhiên sau lần tiếp xúc này, hắn ta cũng nảy sinh hứng thú nồng đậm với tên tiểu tử này. Có lẽ trong khoảng thời gian sắp tới, hắn ta có thể gặp lại Tiêu Trần trong Trung Thổ Thần Vực nhỉ.   

             Nửa canh giờ sau khi Cửu Tiêu Chúa tể rời đi, Tiêu Trần mới tỉnh lại. Hắn nhìn về phía đỉnh thứ tư trống rỗng khẽ mỉm cười. Cuối cùng hắn cũng thành công, thành công bước lên toà Kiêu Vương Phong thứ tư.  

             Mà hắn cũng không bận tâm Cửu Tiêu Thiên Tôn đã đi đâu, dù sao một nhân vật lớn như hắn ta vốn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi.   

             Hắn đứng dậy trực tiếp ngồi xuống trên ngai vàng của đệ tứ đỉnh. Khi Tiêu Trần ngồi lên ngai vàng đó, trong nháy mắt tứ đỉnh Kiêu Vương Phong cùng lúc phóng một cột ánh sáng lao thẳng lên trời.   

             Bốn đỉnh Kiêu Vương Phong đã có chủ nhân, cho nên bốn vị kiêu vương của tứ vực cũng được xác định.   

             Lôi Hoàng Cố Lỗi của Tây Hải vực đứng thứ tư trong tứ đại kiêu vương, Viêm Tôn Tô Mộc của Bắc Nhạn vực xếp thứ ba, Dã Vương Hoang Cổ của Nam Phong vực xếp thứ hai, còn Yêu Kiếm Tiêu Trần của Đông Dương vực đứng đầu trong tứ đại kiêu vương, coi thường tam đại kiêu vương khác.   

             Cột ánh sáng ngút trời xuất hiên, cùng lúc đó trong cột sáng kia cũng dần ngưng tụ thành hư ảnh của bốn người Tiêu Trần. Hư ảnh của mỗi người bọn họ đều cao hàng trăm mét, rõ ràng đây là thủ đoạn của các Chúa Tể. Đồng thời cột sáng này không chỉ hiện lên mộ địa Bách Linh, mà trên bầu trời Thiên Thần lục địa, hư ảnh của bốn người Tiêu Trần cũng xuất hiện nơi chân trời, tất cả mọi người thuộc Thiên Thần lục địa đều có thể nhìn thấy rõ họ.

Advertisement
';
Advertisement