Vương chưởng môn đã hạ quyết tâm, ông ta nhất định phải cho Lâm Mộc biết tay.
Lâm Mộc đứng dậy: “Vậy thì đi thôi.”
“Mời.”
Vương chưởng môn làm động tác mời, sau đó cùng đi ra ngoài với Lâm mộc.
Trên quảng trường đã có sẵn một lôi đài.
Hai người đi tới trước lôi đài.
Hành động này khiến cho một số đệ tử trên quảng trường chú ý.
Nhị trưởng lão Thiên Khung Phái cao giọng hô: “Chư vị đệ tử, nghị trưởng của liên minh muốn luận bàn hữu nghị với chưởng môn phái chúng ta, đây là cơ hội hiếm có để chư vị hìn vào mà học tập.”
Các đệ tử nghe vậy thì lập tức ùa vào quảng trường.
“Chưởng môn muốn luận bàn với nghị trưởng Lien minh, đây chính là cơ hội học tập khó có được đó.”
“Đúng vậy. Có thể tận mắt nhìn thấy chưởng môn ra tay đã là điều vô cùng hiếm có chứ đừng nói là đánh nhau với nghị trưởng liên minh, hôm nay được xem đã con mắt rồi.”
“Nghe nói vị Lâm nghị trưởng kia là nghị trưởng mới tấn chức, chưởng môn của chúng ta đã là Kết Đan Cảnh trung kỳ rồi, nhất định sẽ giành chiến thắng!”
“Nói thừa, nhất định là chưởng môn chúng ta chiến thắng.”
Các đệ tử đều hết sức tò mò, chờ mong.
Đương nhiên bọn họ càng xem trọng chưởng môn nhà mình hơn.
Lâm Mộc không nói lời thừa, trực tiếp nhảy lên lôi đài.
Vương chưởng môn thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy lên theo.
Trên đài.
“Lâm nghị trưởng, cậu thân là nghị trưởng mới tấn chức của Liên minh, tôi thật sự không muốn bắt nạt cậu, thế nhưng nếu cậu đã nhất định muốn luận bàn thì tôi cũng chỉ có thể chiều theo ý cậu, chẳng qua Lâm nghị trưởng cứ yên tâm, tôi ra tay có chừng mực.” Vương chưởng môn vừa cười vừa nói.
“Chưa nói tới có bắt nạt hay không, chẳng qua tôi rất sẵn lòng bỏ thêm chút tiền cược cho trận luận bàn này.” Lâm Mộc cười nói.
Vương chưởng môn ngẩn ra: “Tiền cược? Lâm nghị trưởng có ý gì?”
“Nếu tôi thua, tôi xin tặng không cho ông năm trăm nghìn Liên minh tệ, nếu tôi thắng, mời ông dùng giá năm trăm nghìn Liên minh tệ bán Tử Huyền Thiết cho tôi, ông thấy sao?” Lâm Mộc mỉm cười nói.
Lâm Mộc cũng không dùng thư giới thiệu của Minh chủ mà lựa chọn cách luận bàn với Vương chưởng môn.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Mộc nghĩ rằng chỉ cần bản thân có thể giải quyết được thì không cần phải mượn ngoại lực từ phía Minh chủ.
Chuyện có thể tự giải quyết thì nên dựa vào sức mình mà giải quyết.
Về phần thư giới thiệu kia, Lâm Mộc coi nói như một phần bảo hiểm, nếu đến thời khắc vạn bất đắc dĩ thì có thể lấy ra dùng.
Trừ những thứ đó ra, Lâm Mộc quả thật cũng muốn mượn lần luận bàn này để cho Vương chưởng môn một lời cảnh cáo, dù sao thì ông ta cũng để Lâm Mộc ngồi chờ cả đêm.
Nếu không thể hiện một chút, ông ta lại thực sự cho rằng anh là quả hồng mềm thích bóp kiểu gì thì bóp.
Lâm Mộc dứt lời, toàn trường ồ lên.
“Vị nghị trưởng này lại muốn đánh cuộc với chưởng môn? Năm trăm nghìn Liên minh tệ lận đó!”
Lâm Mộc tung ra điều kiện như vậy, khiến cho trận luận bàn này càng trở