Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Xẹt xẹt!

Mỗi một lần ánh sáng từ cây đao lóe lên, Lâm Mộc lại chặt đứt đầu của một con thú biến dị.

Khi nhát cuối cùng của Lâm Mộc rơi xuống, xung quanh trở lại yên tĩnh.

Sau lưng Lâm Mộc cả một núi xác biển máu!

Lâm Mộc lau vết máu trên Lạc Thần Đao rồi nhanh chóng biến mất.

Lâm Mộc không tịch thu được xác của những con thú biến dị này.

...

Thành phố Liêu.

Trước đây nơi này là một thành phố hạng hai, nhưng bây giờ không có con người, chỉ có những người biến dị chiếm giữ thành phố.

Sau khi Lâm Mộc tới nơi, anh mở cửa xe ra rồi cầm đao xông ngày vào trong thành phố.

Một cuộc tắm máu lại bắt đầu.

Trời đã tối, Lâm Mộc từ bên kia thành phố đi ra, tay cầm đao.

Cả thanh đao, tay và mặt của Lâm Mộc đều nhuộm đỏ máu.

Hai mắt Lâm Mộc cũng đỏ ngầu.

Hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người Lâm Mộc, anh giống như ác ma từ địa ngục bước ra.

Lúc này, hai bóng người từ xa chạy nhanh tới.

"Vẫn còn sót lại sao?"

"Chết đi cho tôi!"

Ánh mắt Lâm Mộc kiên định, nhanh chóng phát động nội lực, một đao xông tới.

Người tới lại là Thẩm Trạch Thiên và Trần Uyển Nhi.

Thấy Lâm Mộc cầm đao tiến đến, cả hai người đều giật mình.

"Lâm Mộc!"

"Sư huynh!"

"Là bọn anh!"

Hai người lập tức hét lên.

Lâm Mộc vội thu đao lại.

Khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Mộc thì đều sửng sốt.

Lúc này, hai mắt Lâm Mộc đỏ như ác ma, rất khác với Lâm Mộc mà bọn họ thường thấy.

“Sao đột nhiên lại tới đây?” Lâm Mộc bước nhanh tới.

“Lâm Mộc, cậu làm sao vậy?” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc.

“Đi giết người biến dị, em định đi khắp cả nước để quét sạch người biến dị trên đất liền!” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, cậu liều lĩnh quá, sao không nói cho bọn anh biết!” Thẩm Trạch Thiên nghiêm túc nói.

“Anh cần bế quan để đột phá Cảnh Giới, em không thể nói cho anh, hơn nữa một mình em là đủ rồi!” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc nói tiếp: "Sư huynh, như vậy là liều lĩnh sao? Em nghĩ làm như vậy là đúng. Dọn dẹp người biến dị là để chuẩn bị cho việc thành lập những thành phố an toàn hơn trong tương lai, thậm chí là khôi phục hòa bình trên mặt đất."

"Dọn dẹp người biến dị không có gì sai, nhưng cậu làm vì báo thù, là đang trút giận! Dọn dẹp người biến dị là trút giận cá nhân!" Thẩm Trạch Thiên lớn tiếng nói.

“Cho dù là để trút giận, nhưng kết quả vẫn có thể quét sạch người biến dị, cũng không có gì khác biệt.” Lâm Mộc nói.

Thẩm Trạch Thiên lập tức nổi giận, mắng Lâm Mộc: "Lâm Mộc, đừng có làm loạn! Hai chuyện này khác nhau! Nhìn cậu bây giờ, giống cái gì chứ? Đôi mắt đỏ ngầu, khát máu, hung bạo, giống như một con quỷ! Với cơn thịnh nộ vô tận, cậu bắt đầu tàn sát, không ngừng đánh giết, kết quả là ăn mòn tâm trí của cậu. Khi đó, cậu và những người biến dị đó có gì khác biệt?"

"Cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của cậu, sau này vĩnh viễn cũng không có khả năng bước vào Thiên Cương Cảnh! Cậu đang tự hủy hoại tiền đồ của mình đấy!"

Lâm Mộc cười nói: "Sư huynh, sao có thể nghiêm trọng như vậy, trước kia không phải chúng ta săn giết rất nhiều người biến dị sao? Anh suy nghĩ quá nghiêm túc rồi."

Lâm Mộc nói tiếp: "Sư huynh, Uyển Nhi, nếu hai người đã ở đây rồi, sao không tham gia cùng em, chúng ta chém giết từ nam chí bắc, từ đông chí tây! Hãy quét sạch người biến dị trên đất liền này đi!"

"Lâm Mộc, hiện tại cậu đã tức giận đến hoa mắt, nếu chỉ muốn thu dọn người biến dị, sư huynh sẽ đi cùng cậu, nhưng cậu không được giết người vì tức giận như vậy!" Thẩm Trạch Thiên nói lớn tiếng.

"Bỏ đi, hai người trở về tu luyện Cảnh Giới trước đi, em tự mình đi, em tự làm được."

Lâm Mộc nói xong liền đi ngang quá Thẩm Trạch Thiên để đi tiếp.

"Cậu dám!"

Thẩm Trạch Thiên vội vàng chạy tới, tóm lấy Lâm Mộc, lớn tiếng nói: "Lập tức theo anh!"

“Sư huynh, em là tư lệnh của Liên Minh, hiện tại em ra lệnh anh mau buông tay, sau đó trở về tu luyện, đừng cản em.” hai mắt Lâm Mộc đỏ ngầu.

"Bốp!"

Thẩm Trạch Thiên giơ tay, lập tức tát mạnh vào mặt Lâm Mộc.

Lâm Mộc sững sờ tại chỗ.

Trầm Tĩnh Uyển cũng bị hành động của Thẩm Trạch Thiên làm cho sửng sốt.

"Lâm Mộc! Đừng tưởng không có sư phụ ở đây thì không ai khống chế được cậu!!!"

"Cậu nghĩ anh không cảm thấy tồi tệ khi sư phụ đã chết trong trận chiến sao? Đúng là chúng ta nên làm gì đó, nhưng chúng ta không làm điều này!"

"Sư huynh như cha! Sư phụ đã chết, anh với tư cách là sư huynh, nhất định phải quản cậu!"

Thẩm Trạch Thiên tiếp tục mắng Lâm Mộc: "Lâm Mộc, anh không mạnh bằng cậu, nếu cậu mạnh mẽ dùng vũ lực, không để anh khống chế, vậy thì cứ giết anh đi! Nếu không làm như vậy, hôm nay anh nhất định phải đưa cậu trở về!"

Lâm Mộc che mặt đứng chôn chân tại chỗ.

"Đi với anh!"

Thẩm Trạch Thiên trực tiếp đi, anh ấy vác Lâm Mộc lên xe rồi đi.

Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng đi theo.

Vừa mở cửa xe, Thẩm Trạch Thiên liền ném Lâm Mộc vào trong.

"Sư muội, em lái xe đi, anh ở phía sau trông chừng cậu ta! Cậu ta dám lộn xộn, anh sẽ đánh cho cậu ta một trận!" Thẩm Trạch Thiên nói.

“Được.” Trần Uyển Nhi lập tức lên xe.

Chiếc xe lái về Tổng bộ Liên Minh cả một đêm.

Sau khi trở về Tổng bộ, Thẩm Trạch Thiên trực tiếp đưa Lâm Mộc về chỗ ở của mình, sau đó ném Lâm Mộc vào trong hầm.

"Lâm Mộc, cậu ở trong hầm, suy nghĩ kỹ cho anh! Chờ cậu hiểu ra hết mới được ra!"

Thẩm Trạch Thiên nói xong liền đá Lâm Mộc xuống hầm, sau đó đóng lại.

“Sư muội, đi thông báo cho phó minh chủ là Hồ Lâm Mộc đã trở về rồi, anh sẽ canh cửa hầm.” Thẩm Trạch Thiên quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi.

“Được, sư huynh, vậy phiền anh rồi.” Trần Uyển Nhi gật đầu.

“Đây là việc anh nên làm mà, tương lai của Lâm Mộc tốt hơn anh rất nhiều, anh không thể nhìn cậu ấy hủy hoại tương lai của chính mình được!” Giọng điệu Thẩm Trạch Thiên càng thêm kiên định.

Advertisement
';
Advertisement