"Đúng vậy, theo lời chỉ dẫn của chủ nhân, người vượt qua cửa ải sẽ lấy được bảo vật và là chủ nhân mới của ta, từ nay về sau ta sẽ cống hiến sức lực cho tiểu chủ nhân theo ước định với chủ nhân." Mãnh thú nói.
Sau đó, nó quỳ một chân xuống chào Lâm Mộc: "Tiểu chủ nhân."
"Ta là Lâm Mộc, ngươi tên gì?" Lâm Mộc hưng phấn nhìn nó.
"Tiểu chủ nhân, ta là linh thú, chủ nhân cũ đã đặt tên cho ta là Phác Phác." Mãnh thú nói.
"Phác Phác ư?" Lâm Mộc giật mình.
Con thú này trông rất hung dữ và cường tráng, hệt như ác thú trong thần thoại cổ xưa.
Cái tên Phác Phác khác biệt quá nhiều so với vẻ ngoài của nó.
Không biết chủ nhân khu di tích nghĩ gì khi đặt cho con thú cái tên như vậy.
“Đúng.” Phác Phác đáp lại.
"Ngươi nói ngươi là linh thú, vì sao ngươi có thể sống đến bây giờ?" Lâm Mộc tò mò.
“Tuổi thọ của ta không ngắn, lại có thể thông qua giấc ngủ sâu khóa chặt sinh mệnh thông đạo, nhờ vậy mà ta có thể sống đến bây giờ. Đây là năng lực bẩm sinh của ta, khi không có người tiến vào di tích, ta luôn ở trạng thái ngủ say." Phác Phác nói.
Lâm Mộc bừng tỉnh ngộ.
Lần đầu tiên anh thấy nó ở cánh cửa thứ hai thì nó đang đứng bất động, khi ấy anh còn nghĩ rằng đó là một tác phẩm điêu khắc.
Sau khi Lâm Mộc đến gần cánh cửa, con thú mới mở mắt và tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu.
"Vậy ngươi sống ở thời đại nào? Chủ nhân của di tích này là loại tồn tại nào?" Lâm Mộc tò mò hỏi.
Bây giờ Mãnh thú đã nhận ra Lâm Mộc là chủ nhân mới của nó nên Lâm Mộc cuối cùng cũng có thể hỏi tất cả thắc mắc trong lòng.
"Chúng ta sống cách thời điểm này khoảng hơn 1.500 năm về trước, lão chủ nhân là cường giả Pháp Tướng cảnh. Tuy nhiên, sức mạnh thực sự của lão chủ nhân ta nằm ở tu luyện thân xác chứ không phải bản thân cảnh giới. Lão chủ nhân có năng lực vượt cấp rất mạnh!" Phác Phác nói.
"Hiểu rồi." Lâm Mộc gật đầu.
Hai chữ ‘Pháp Tướng’ khiến Lâm Mộc cảm thấy nóng bừng trong lòng, đây là cảnh giới mà thế giới ngày nay chưa có ai đạt tới được.
Lâm Mộc vội vàng hỏi lại: "Đúng rồi, cảnh giới phía trên Pháp Tướng là gì? Ở thời đại ngươi từng sống, cảnh giới của người mạnh nhất là gì?"
"Trên Pháp Tướng cảnh là Nguyên Thần cảnh, đây cũng là cảnh giới cao nhất trong thời đại ta từng sống, số lượng cường giả Nguyên Thần cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, họ là những người đứng trên đỉnh cao mà ai cũng phải ngước nhìn!" Phác Phác nói.
"Là Nguyên Thần cảnh sao?" Lâm Mộc lẩm bẩm.
"Tiểu chủ nhân, ta cũng rất tò mò về thế giới bên ngoài hiện nay, người nói bây giờ không có cường giả Pháp Tướng cảnh đúng không?" Phác Phác tò mò hỏi.
"Đúng vậy, con đường tu luyện này đã suy tàn, thậm chí trước đó còn chưa được biết đến. Tuy nhiên, mấy năm gần đây do gặp đại nạn nên nghề nghiệp tu hành giả được quan tâm nhiều nhất, có điều vẫn không có cường giả Pháp Tướng cảnh. Thiên Cương Cảnh cũng chỉ có hai người. Ta là một trong số đó." Lâm Mộc giải thích.
Lâm Mộc nói tiếp: “Ngươi cùng ta ra ngoài thì ắt sẽ biết thế giới bên ngoài như thế nào thôi.”
“Được!” Phác Phác có vẻ mong chờ.
Sau khi Lâm Mộc trò chuyện với nó vài câu, anh bắt đầu khám phá nhẫn trữ vật của chủ nhân di tích.
"Hả? Có nhiều linh thạch thế à?"
Lâm Mộc kiểm tra, phát hiện có ít nhất mấy vạn linh thạch!
Tổng số linh thạch trong hai bộ xương trắng là vài nghìn.
"Những linh thạch này có thể giúp người tu luyện thân thể đấy tiểu chủ nhân, người sở hữu Chí Tôn Tích nên có ưu thế bẩm sinh trong tu luyện thể chất, giới hạn trên cao, không dễ bị mắc kẹt tại bình cảnh của cảnh giới thân xác." Phác Phác nói.
"Đây là cái gì?" Lâm Mộc lấy ra một quả màu xanh to bằng nắm tay.
"Đây là quả sen xanh, ăn vào có thể giúp đột phá bình cảnh thân xác, đương nhiên, nếu bình cảnh thân xác đó ở cấp độ quá cao thì không có tác dụng." Phác Phác giải thích.
"Đúng rồi, trong nhẫn trữ vật có bảo vật nào có thể giúp đột phá bình cảnh của Thiên Cương Cảnh không?" Lâm Mộc tò mò hỏi.