Sau khi hoàn hồn, các thành viên liên minh lập tức chuẩn bị bao vây Phác Phác.
Tuy nhiên, Phác Phác đã nhảy điên cuồng, trước khi có người tấn công nó thì nó đã băng qua sân tập và nhảy lên tầng trên của tòa nhà trước mặt.
Các thành viên liên minh nhanh chóng tập trung lại xung quanh.
Cùng lúc đó, có người lớn tiếng hô to: "Gọi người đi, Thú biến dị đang tấn công rồi!"
Phác Phác đứng ở trên đỉnh lầu, lớn tiếng nói: "Đám người ngu ngốc này, các ngươi chưa nhìn thấy linh thú bao giờ sao? Nhìn cho rõ đi, ta là linh thú, không phải Thú biến dị!"
Mọi người đều choáng váng khi nghe những lời của Phác Phác.
"Nhìn xem, hình như mắt nó không có màu đỏ! Hình như nó không phải Thú biến dị!"
"Nó là thứ gì thế? Nó thực sự có thể nói chuyện!"
Mọi người đều chấn động không thôi.
Ngay khi mọi người đang ngơ ngác thì một bóng người bay qua không trung, đi tới hiện trường và lơ lửng giữa không trung.
"Là Chỉ huy trưởng Lâm! Chỉ huy trưởng đến rồi!"
Thấy Lâm Mộc đến, mọi người lập tức thở phào, dù sao Lâm Mộc cũng đã lên Thiên Cương Cảnh, anh nhất định có thể giải quyết được rắc rối trước mặt.
"Mọi người, thực xin lỗi vì đã hù dọa mọi người. Đây là một con linh thú mà tôi thu phục được sau khi thăm dò di tích! Mọi người đừng hoảng sợ, hiện tại tôi đã là chủ nhân của nó, nó sẽ không làm hại mọi người đâu."Lâm Mộc giải thích.
"Linh thú ư?"
"Thì ra là linh thú do chỉ huy trưởng Lâm mang về."
Các thành viên liên minh thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này.
Sau đó, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Họ chưa bao giờ nghe đến hai chữ linh thú, huống chi bây giờ linh thú bằng xương bằng thịt còn xuất hiện ngay trước mắt họ.
Hơn nữa, tu hành giả có thể thuần phục linh thú, điều này càng khiến mọi người tò mò hơn.
"Không ngờ con linh thú này có thể thuần hóa được, không biết nó có thực lực như thế nào?"
"Nó trung thành đến mức nào nhỉ?"
Mọi người tò mò nhìn Phác Phác và bàn tán, ai cũng hồ nghi trong lòng.
"Phác Phác, đừng nghịch ngợm, làm thế sẽ hù dọa mọi người đấy."Lâm Mộc hét lên với Phác Phác.
"Tiểu chủ nhân, bọn họ đều là tu hành giả, ta cũng đâu có công kích bọn họ. Nếu ta chỉ xuất hiện như vậy đã khiến bọn họ sợ thót tim thì họ đâu đáng mặt tu hành giả?" Phác Phác nói.
Lúc này, Phó minh chủ Hồ nhanh chóng chạy đến hiện trường, rõ ràng ông cụ đã nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tất nhiên, Phó minh chủ Hồ và người đi cùng ông cụ cũng đã nghe được lời giải thích của Lâm Mộc.
"Lâm Mộc, xem ra lần thám hiểm di tích này cũng có chút thu hoạch nhỉ." Phó minh chủ Hồ nói.
"Không tệ."
Lâm Mộc nở nụ cười: "Phó minh chủ Hồ, lát nữa mời người tới chỗ ở của tôi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với người."
"Được!" Phó minh chủ Hồ đáp.
"Phác Phác, ngươi đã nhìn đủ rồi, chúng ta cùng trở về thôi."