"Lâm Mộc, việc cậu cống hiến nhiều nguồn lực như vậy có ý nghĩa rất lớn đối với liên minh. Tôi thay mặt cho toàn bộ liên minh cảm ơn cậu.” Phó minh chủ Hồ nói xong liền đứng dậy cúi đầu cảm ơn Lâm Mộc.
"Phó minh chủ, không cần khách khí như vậy, thân là Chỉ huy trưởng của liên minh, cống hiến cho liên minh là việc tôi nên làm." Lâm Mộc vội vàng đứng dậy đỡ Phó minh chủ Hồ.
"Sau khi mang đồ về, tôi sẽ báo cáo với Minh chủ ngay lập tức."
Phó minh chủ Hồ nói xong, tạm biệt Lâm Mộc rồi rời đi.
Lâm Mộc lấy thiên tài địa bảo 'Huyễn Linh Chi' ra khỏi nhẫn trữ vật.
Vật phẩm này có thể giúp đột phá bình cảnh Kết Đan Cảnh, vô cùng trân quý.
"Huyễn Linh Chi này cho ai phục dùng nhỉ?"Lâm Mộc ngẫm nghĩ.
Phó minh chủ Hồ, sư huynh Thẩm Trạch Thiên, Trần Uyển Nhi và La Văn Thành là những người trong danh sách của Lâm Mộc.
Về phần La Văn Thành, Lâm Mộc tạm thời không tính đến anh ta bởi vì anh ta mới tiến vào Kết Đan Cảnh cách đây không lâu, phải rất lâu nữa mới đến lúc đột phá bình cảnh.
Đương nhiên Lâm Mộc muốn cho tất cả mọi người món bảo vật này để họ có thể vượt qua đại bình cảnh và bước vào Thiên Cương Cảnh.
Nhưng vấn đề là, 'Huyễn Linh Chi' chỉ có một nên chỉ có thể tặng cho một người.
Cho dù đưa nó cho ai, Lâm Mộc cũng sẽ cảm thấy hơi áy náy với ba người còn lại.
Nhưng rốt cuộc thì anh phải đưa ra lựa chọn!
Đây chắc chắn là một lựa chọn khó khăn.
Bây giờ anh có quyền lựa chọn ai trong số họ sẽ tiến lên Thiên Cương Cảnh.
Khi Lâm Mộc đang trầm ngâm, Thẩm Trạch Thiên, Trần Uyển Nhi và La Văn Thành đều chạy vào sân.
"Lâm Mộc, em nghe nói anh thu về một con linh thú, tụi em đều muốn đến xem thử con thú đó trông như thế nào." Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Uyển Nhi vang lên.
"Đó, nó ở ngay đây."Lâm Mộc chỉ vào Phác Phác.
Ba người lập tức chạy tới, tò mò nhìn Phác Phác.
Tuy nhiên, Phác Phác lại để mắt đến Trần Uyển Nhi và tiếp tục nhìn cô nàng.
"Con linh thú này còn biết ngắm mỹ nhân cơ đấy?"Thẩm Trạch Thiên kinh ngạc hỏi.
"Phác Phác, ngươi làm cái gì vậy?" Lâm Mộc đưa tay đẩy Phác Phác ra, vẻ mặt không nói nên lời.
"Ừm, không có gì đâu chủ nhân." Phác Phác lập tức quay mặt đi.
Sau một khắc, nó truyền âm thông qua tinh thần với Lâm Mộc: "Tiểu chủ nhân, cô gái này là ai? Khí tức của cô ấy không tầm thường, hình như có huyết mạch cổ xưa. Loại huyết mạch này rất mạnh mẽ, hơn nữa người sở hữu huyết mạch này rất có lợi thế trong tu luyện thân xác nha."
"Ồ? Không ngờ ngươi có thể nhìn ra huyết mạch cổ của cô ấy? Huyết mạch đó lợi hại lắm sao?" Lâm Mộc ngạc nhiên nói.
"Tiểu chủ nhân của ta ơi, chi bằng cướp luôn huyết mạch của cô ấy rồi sử dụng cho riêng người! Ta có cách giúp chủ nhân cướp được huyết mạch này! Điều này sẽ có ích lợi rất lớn với người đấy. Chí Tôn Tích cộng thêm huyết mạch cổ, chỉ nghĩ đến thôi ta cũng phấn khích lắm rồi!" Phác Phác nói.
Lâm Mộc giật mình: "Ngươi đang nói cái gì vậy! Cô ấy là sư muội của ta, cũng là bạn tốt của ta!"
"Nếu như chúng ta cướp huyết mạch của cô ấy, chưa chắc cô ấy đã chết, nhưng sau này cô ấy sẽ là phế vật bỏ đi trong giới tu luyện." Phác Phác nói.
"Đừng nói nữa! Chuyện này không có khả năng! Về sau đừng nhắc tới nữa!" Lâm Mộc phản đối.
"Thôi quên đi." Nhìn thấy Lâm Mộc không vui, Phác Phác cũng không nói thêm gì nữa.